THÁI TỬ, TA CHỈ LÀ MỘT KẺ MÙ

Chương 5



"Thái tử điện hạ tha mạng, ta hầu hạ người mười lăm năm, chuyện này ta không cố ý tiết lộ, tha mạng..."

"Hừ, bổn vương hận nhất kẻ phản bội, kéo xuống, đánh chết."

Tiếng nói lạnh lùng của Thái tử truyền đến, ta sợ hãi túm chặt lấy áo hỉ phục.

Má ơi, sợ chết mất, quen biết mười lăm năm còn giết, ta tính là cái gì chứ.

Ta quyết định, trước tiên cứ tiếp tục giả mù, giả vờ cả đời cũng được.

Cửa phòng mở ra, Thái tử bước đến trước mặt ta, vén khăn voan đỏ lên.

Hôm nay hắn mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm, mặt như ngọc đội mũ miện, mắt sáng như sao, đẹp trai đến mức ta hít thở không thông.

Công bằng mà nói, Thái tử đẹp trai thật, vụ làm ăn này không lỗ.

"Thẩm Dao Dao."

Thái tử cúi người ghé sát tai ta.

"Vừa rồi nàng nghe thấy rồi đấy, kẻ nói dối sẽ không có kết cục tốt đẹp, nàng có chuyện gì giấu giếm bổn vương không?"

Ta sợ hãi tim đập thình thịch.

"Không có, không có, ta từ nhỏ đã thật thà, không biết lừa người."

"Ừm."

Thái tử hừ nhẹ một tiếng, dang hai tay ra.

"Giúp bổn vương cởi y phục."

Ta vươn tay sờ lên đai lưng hắn, hắn lại lùi về sau một bước.

"Xuống chút nữa."

Ta cứng đờ.

19

Ta có thể làm gì? Đương nhiên là khuất phục rồi.

Ta không thể vì tự tôn mà ngay cả mạng cũng không cần chứ?

Xưa có Câu Tiễn nằm gai nếm mật, nay có ta Thẩm Dao Dao nhẫn nhục chịu khó, cuộc sống sẽ không phụ lòng những khổ nạn mà ngươi đã trải qua.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta mơ màng tưởng mình vẫn ở trong khuê phòng, ta dụi dụi mắt.

"Ánh sáng lưu ly chói quá, kéo rèm cửa sổ lại đi."

Lời còn chưa dứt, mới phản ứng lại, sao bên hông lại có một bàn tay đặt ở đó?

Ta cúi đầu nhìn, lập tức hóa đá.

Má ơi!

Cả người ta sợ đến ngây dại, cơ thể căng cứng, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Thái tử lại lật người sang bên kia ngủ tiếp, hơi thở đều đặn, nghe là biết ngủ rất say.

Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, trời phù hộ. Những ngày tiếp theo, ta càng thêm cảnh giác cao độ, có thể không nói chuyện thì cố gắng không nói, tránh để lộ sơ hở.

Nào ngờ, đến buổi tối, Thái tử đột nhiên ném cho ta một bộ y phục.

"Đây là y phục mới may cho nàng, lát nữa thay vào, theo bổn vương đến thư phòng."

Ta nhìn mảnh vải bán trong suốt trong tay, không kìm được run rẩy, ta hít sâu một hơi, lắp bắp nói.

"Mảnh vải này sờ vào mát quá, bây giờ ngoài trời gió lớn, lạnh lắm..."

Từ phòng ngủ đến thư phòng, phải đi qua một hành lang, buổi tối tuy thị vệ đều canh gác ngoài sân, nhưng dưới hành lang cứ cách vài bước lại có nha hoàn hầu hạ. Nếu ta mặc cái này đi ra ngoài, lập tức thắt cổ tự tử cho xong.

Thái tử vẫn ép ta.

"Lạnh sao? Bây giờ đã là tháng sáu rồi, ái phi nói đùa."

"Thay vào."

Thái tử nhét bộ y phục vào lòng ta, ta ngồi trên giường, nhấc y phục lên, mấy mảnh vải rách này, cũng gọi là y phục sao, hắn sao có thể thốt ra lời này chứ?

Ta tiếp tục cầu xin tha thứ.

"Hay là mặc trong phòng đi, ta không muốn đến thư phòng."

Thái tử gật đầu.

"Cũng được."

"Vậy thì mặc trong phòng."

Thái tử dựa người vào sạp, khuỷu tay đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, người hắn cao lớn, khuỷu tay hơi đẩy về phía bàn, chén trà bên cạnh sắp đổ rồi.

Ta lập tức kinh hô một tiếng.

"Cẩn thận!"

Thái tử ra tay nhanh như chớp, vươn tay đỡ lấy chén trà, nửa giọt trà cũng không tràn ra.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn ta với vẻ mặt hưng phấn.

"Mau thay đi."

Hả?

Ta cảm thấy hình như có gì đó không đúng.

Hai người chúng ta nhìn nhau, vẻ mặt ta kinh hãi, run rẩy, Thái tử lại vẫn như không có chuyện gì xảy ra.

"Dao Dao, mau thay cho bổn vương xem."

Ta ngẩn người.

Ta không thể tin được chỉ vào chén trà.

"Vừa rồi chén trà suýt nữa đổ."

Thái tử không để ý.

"Chẳng phải là không đổ sao? Không sao, nàng mau thay y phục đi."

Ta là người mù, không phải là kẻ ngốc. Ta không nhịn được nữa rồi, giây tiếp theo, ta ném mảnh vải rách trong tay xuống đất, lao tới bóp chặt cổ Thái tử.

"Thà chết chứ không chịu nhục, ta liều với ngươi—"

Thái tử cười ha ha, ôm lấy eo ta, ngã người về phía sau lên sạp.

Ta chưa bao giờ thấy hắn cười vui vẻ như vậy, đầy bụng sợ hãi, hóa thành ngọn lửa giận dữ, ta dùng sức đấm vào ngực hắn một quyền.

"Ngươi phát hiện ra từ khi nào?"

Thái tử vẫn đang cười, lông mày sắc bén cong lên, đặc biệt dịu dàng, như một kẻ ngốc, ta đột nhiên không còn sợ hắn nữa.

"Ha ha ha, nàng muốn nghe lời thật hay lời giả?"

"Lời giả."

"Mới phát hiện ra thôi."

"Lời thật thì sao?"

"Ngày hôm đó trong rừng đào đã phát hiện ra rồi."

"Cái gì?"

Ta trừng to mắt, tức giận đến mức phát điên.

"Không thể nào!"

"Ừm, ta lừa nàng đấy, quả thật là mới phát hiện ra thôi."

Ta vẻ mặt mờ mịt.

"Ngươi không phải hận nhất kẻ nói dối sao?"

"Nàng không giết ta sao?"

Cuộc gặp gỡ của chúng ta, toàn bộ quá trình đều là một lời nói dối, hơn nữa ta nắm giữ nhược điểm lớn như vậy của Thái tử, nếu có một ngày hai người trở mặt, hắn sao dám giữ ta lại?

Hắn không nói gì, cúi đầu hôn xuống, cây hải đường ngoài cửa sổ nở rộ, một trận gió thổi qua, tung bay đầy đất cánh hoa.

Rất lâu sau, hắn mới thấp giọng nói bên tai ta: "Nuôi trước đã, đợi thêm một chút."

Sau này, Thái tử đăng cơ làm vua, lập ta làm hậu, nhược điểm của ta, hoàn toàn mất tác dụng.

Đến lúc này ta mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, cũng mới biết, hắn nói đợi thêm một chút, là đợi cái gì.

 

Chương trước
Loading...