Thẩm Đường
Chương 1
1
Tôi ung dung ngồi xuống ghế sofa mềm mại, đôi mắt lười biếng ngắm nghía bộ móng tay mới vừa được chăm chút tỉ mỉ.
Bắp chân thon thả từ từ nâng lên, mũi giày kiêu ngạo giẫm mạnh lên bờ vai rộng của hắn, ép buộc Hoắc Chiếu quỳ rạp xuống, thân hình hắn run rẩy càng thêm sâu.
"Còn cậu thì sao? Tưởng rằng giấu giếm tôi chuyện đăng ký nguyện vọng, là có thể lặng lẽ cao chạy xa bay hả?"
Ánh mắt Hoắc Chiếu dán chặt vào đôi chân trần lộ ra dưới làn váy ngắn, giọng nói nghẹn lại:
“Em là chó của chị chắc?”
“Không sai, cậu chính là con chó mà tôi nuôi.”
Tôi dừng một chút, nói tiếp: “Đừng tưởng rằng dạo gần đây tôi bận rộn không có thời gian quản cậu, là không nhận ra——”
“Bận rộn cái gì?”
Ngón tay chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân tôi, từng tấc từng tấc một.
Hoắc Chiếu ngẩng đầu, ánh mắt âm u: “Bận rộn hẹn hò sao?”
2
Tôi khựng lại, sao hắn biết được?
Cảm giác nơi cổ chân càng lúc càng rõ ràng.
Tựa như một con rắn độc đang lè lưỡi, từng chút một dò xét con mồi, chờ đợi thời cơ nuốt chửng.
Tôi dùng sức rụt chân về.
Đứng dậy túm lấy tóc hắn, giật mạnh da đầu, cảnh cáo.
“Hoắc Chiếu, ngoan ngoãn đến Kinh Đại nhập học đi, đừng có giở trò. Cả đời này cậu cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay tôi.”
Tôi nheo mắt, giọng điệu đầy trêu ngươi: “Trừ phi, tôi chết.”
Lời ám chỉ này đã đủ rõ ràng rồi chứ?
Hơn nữa tôi cũng thực sự là đang suy nghĩ cho vai phản diện mà.
Nếu Hoắc Chiếu không đến Kinh Đại, làm sao có thể gặp gỡ nữ chính, nhận được sự ấm áp cứu rỗi, rồi sau đó cùng nam chính tranh đấu?
Cuối cùng yêu mà không được, chỉ còn cách thành công rực rỡ thôi.
Một người chị kế độc ác tận tâm tận lực như tôi, có đốt đuốc tìm cũng chẳng ra!
“Đã làm sai chuyện, thì phải chịu phạt.”
Tôi buông tay, vỗ vỗ lên mặt hắn.
“Theo lệ cũ, quần áo của tôi trong giỏ đồ dơ trên lầu, cậu dùng tay giặt sạch hết đi.”
Hoắc Chiếu ngước nhìn tôi, không nói một lời.
Bị hắn nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc, tôi vội vàng đánh thức hệ thống: “Nhanh nhanh nhanh, tra cho tôi chỉ số hắc hóa của Hoắc Chiếu.”
Hệ thống: “65%.”
Hả? Sao chỉ tăng có 5% vậy?
Tôi vừa định hỏi hệ thống có phải đã tra nhầm rồi không.
Điện thoại vang lên.
Giọng nam trầm ấm từ ống nghe truyền đến, mang theo vẻ mệt mỏi nhàn nhạt: “Bảo bối, anh nhớ em quá.”
Tôi dịu giọng xuống: “Sao rồi? Hợp tác bàn bạc thuận lợi không anh?”
Phía sau, một cảm giác kỳ dị khó tả bò lên sống lưng, sống lưng lạnh toát.
Tôi vô thức quay đầu lại.
Đối diện với ánh mắt của Hoắc Chiếu.
Trong đôi mắt hẹp dài đen như mực tàu, tựa như một tấm lưới khổng lồ, muốn nuốt chửng tôi vào trong.
Tim tôi hẫng đi một nhịp, lời nghẹn ứ ở cổ họng.
Hệ thống: “Ký chủ, nhắc nhở cập nhật chỉ số hắc hóa của phản diện!”
“Chỉ số hắc hóa của Hoắc Chiếu đã đạt 90%, xin ký chủ hãy cố gắng hơn nữa!”
3
Một thân mặc đồng phục đơn giản màu đen trắng, lại càng tôn lên vóc dáng cao ráo của hắn, vai rộng eo thon.
Trong khoảnh khắc, tôi thất thần.
Lúc tôi vừa xuyên đến đây, Hoắc Chiếu mới chỉ 12 tuổi.
Mẹ của Hoắc Chiếu, cũng chính là mẹ kế của nguyên chủ, ghét bỏ Hoắc Chiếu là hòn đá ngáng chân bà ta bước chân vào hào môn.
Bà ta đem Hoắc Chiếu đi hết nhà này đến nhà khác gửi nuôi.
Mãi cho đến khi cả nhà nguyên chủ gặp tai nạn xe cộ, toàn bộ đều chết.
Tôi được cục hệ thống phái đến tiếp nhận thân phận của nguyên chủ.
Hoắc Chiếu cũng bởi vì không còn ai tiếp tục chi trả sinh hoạt phí cho hắn, bị đẩy qua đẩy lại, cuối cùng bị tống vào cô nhi viện.
Lúc tôi tìm được Hoắc Chiếu ở cô nhi viện, hắn gầy trơ xương.
Mặc một chiếc áo sơ mi đã bạc màu.
Nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng và âm u không thuộc về lứa tuổi đó.
Đây là một mầm non phản diện tốt.
Vừa hay, nhiệm vụ của tôi chính là trong vận mệnh vốn đã bất hạnh của hắn, lại tô đậm thêm một nét bút bi thương.
Triệt để hắc hóa.
Tôi hoàn hồn, hắng giọng, ra vẻ giọng điệu của người chị kế độc ác:
“Đồ lót của tôi đâu?”
Hoắc Chiếu lau tóc, ngước mắt nhìn tôi một cái, giọng điệu bình thản:
“Giặt hỏng rồi.”
Lần này đến lượt tôi kinh ngạc.
“Giặt hỏng rồi? Cái đó tôi mới mua đó! Mới mặc thử có một lần thôi! Sao có thể dễ dàng giặt hỏng được chứ?!”
Hoắc Chiếu không đáp, xoay người đi vào phòng.
Tôi nhìn bóng lưng hắn, nghiến răng nghiến lợi.
Đồ chó chết, nhất định là đang trả thù tôi!
Có bản lĩnh thì nhằm vào người tôi đây mà đến! Trút giận lên quần áo làm gì!
Đó chính là thứ tôi đã hao tâm tổn trí mua để hẹn hò đó!
4
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Trong bữa ăn, Lương Hựu đã lần thứ ba lên tiếng hỏi han tôi.
Tôi luôn cảm thấy xung quanh có một ánh mắt nóng rực, nhưng lại không thể nắm bắt được chân thực.
Tôi đè nén sự kỳ quái trong lòng, cười nói:
“Không có gì, chỉ là đang nghĩ sắp đến sinh nhật anh rồi, nên tặng anh món quà gì.”
Lương Hựu khẽ cười, đôi mắt màu nâu dưới gọng kính tràn ngập vẻ dịu dàng:
“Em thích anh là đủ rồi.”
Tôi khựng lại, không hiểu ra sao: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy là đủ rồi.”
Đĩa thức ăn trước mặt bị đổi chỗ.
Đổi lại cho tôi là món sườn cừu đã được cắt sẵn.
Lương Hựu một tay tháo gọng kính vàng xuống, giọng nói ấm áp: “Anh đã nhận được món quà tuyệt vời nhất trên thế giới này rồi.”
Tôi nhìn Lương Hựu.
Không thể không nói, tôi rất thích kiểu người này.
Tuy gia cảnh bình thường, nhưng năng lực cá nhân lại cực kỳ mạnh mẽ.
Tuổi ngoài 30 đã ngồi lên vị trí phó tổng của Hoàn Vũ.
Trưởng thành dịu dàng, lý trí lại quyến rũ.
Quan trọng nhất là, tôi vừa mới phát hiện ra, động tác tháo kính của anh ấy phối hợp với những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Chính là nói, tên con tôi đã nghĩ xong rồi.
Ăn xong bữa tối, Lương Hựu đưa tôi về nhà.
Xe dừng ở dưới lầu khu chung cư.
Tôi uống chút rượu.
Hơi nóng mùa hè lướt qua mái tóc, thổi lòng người xao động.
Lương Hựu giơ tay, kiềm chế vén tóc tôi ra sau tai, dỗ dành:
“Lên nhà đi, anh nhìn em lên rồi anh mới đi.”
Tôi làm nũng lắc đầu.
Tôi và Lương Hựu đã hơn nửa tháng không gặp nhau rồi.
Chúng tôi vừa mới ở bên nhau, anh ấy đã đi công tác.
Tục ngữ nói, xa nhau một chút càng ngọt ngào hơn cả tân hôn.
Tôi giơ tay ôm lấy cổ Lương Hựu, nhón chân, ghé sát vào tai anh ấy thổi hơi:
“Lương Hựu, em muốn hôn anh quá.”
Củi khô, chỉ cần một đốm lửa nhỏ, là đủ để bùng cháy thành đồng.
Giây tiếp theo, tôi bị bế bổng lên.
Ngồi lên nắp capo chiếc G-Class.
Bàn tay nóng rực nắm chặt eo tôi.
Lương Hựu ngửa đầu hôn lên.