Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Thẩm Đường
Chương 6
Dù sao nhiệm vụ kết thúc, Thẩm Đường ở thế giới này cũng sẽ chết.
Lương Hựu cười khổ: “Vẫn là do anh quá vội vàng rồi.”
Tôi lắc đầu.
Lương Hựu nhìn tôi: “Anh có thể ôm em thêm lần nữa được không?”
Tôi nhón chân, ôm lấy anh.
Lương Hựu ghé sát vào tai tôi, ánh mắt lại ở nơi tôi không nhìn thấy, gắt gao nhìn chằm chằm vào một người nào đó, dặn dò tôi:
“Đường Đường, cẩn thận em trai em.”
Trên đường về, tôi vẫn luôn suy nghĩ về lời nói của Lương Hựu.
Lúc mở cửa, Hoắc Chiếu không biết đã về từ lúc nào.
Hắn đang đứng ở cửa, ánh mắt âm lãnh nhìn tôi.
Tôi không để ý, vượt qua hắn.
Cổ tay bỗng nhiên bị túm chặt, kéo ngược trở lại.
Hơi thở thanh lãnh độc thuộc về Hoắc Chiếu bao vây tôi kín mít.
“Hoắc Chiếu, cậu muốn làm gì!”
“Chị ơi, trước mặt gã ta chị ngoan ngoãn thật đấy.”
Hắn dừng một chút, khẽ cười: “Vậy gã có biết dáng vẻ chị khi ở trên người em thế nào không?”
Tôi ngẩn người, giáng cho hắn một cái tát, lớn tiếng mắng:
“Hoắc Chiếu, tôi là chị của cậu! Đừng có ăn nói hàm hồ!”
“Hàm hồ ư?”
Hoắc Chiếu giữ chặt tay tôi ghé môi hôn lên mu bàn tay, giọng điệu vừa cố chấp vừa u ám:
“Đêm lễ trưởng thành của em, chẳng phải chị còn thích em đến mức không cho em ra ngoài sao?”
“Hay là chị chỉ đùa bỡn em thôi?”
Khuôn mặt mơ hồ trong ký ức, dần dần rõ ràng.
“Xem ra chị đã nhớ ra rồi.”
Tôi trong nháy mắt hoảng loạn, muốn tự tát mình hai cái.
“Hoắc Chiếu, cậu nghe tôi nói.”
Tôi bình ổn lại hơi thở: “Đó là một sự cố ngoài ý muốn, tôi trúng thuốc, ý thức không thanh tỉnh, không phải là muốn vũ nhục cậu——”
“Không sao cả.” Hoắc Chiếu cắt ngang lời tôi: “Em nguyện ý ngủ cùng chị.”
Tôi ngẩn người, cho rằng mình nghe lầm: “Cậu nói cái gì?”
“Chị là muốn em nói thẳng thắn hơn một chút sao?”
Hắn cúi người xuống, bốn mắt nhìn nhau.
“Em nói em thích chị, nguyện ý ngủ cùng chị, cam tâm tình nguyện làm công cụ giải tỏa của chị.”
Tôi một tay đẩy hắn ra, trừng lớn mắt: “Chúng ta là chị em!”
“Chúng ta không có quan hệ huyết thống.”
“Nếu như chị thật sự không buông bỏ được tầng thân phận này——”
Trong đôi mắt đen láy của Hoắc Chiếu dục vọng mê hoặc tất cả.
“Ban ngày trước mặt người khác em có thể làm em trai ngoan của chị, buổi tối lại làm tình nhân của chị hầu hạ chị thật tốt.”
“Hoắc Chiếu, cậu thật sự điên rồi!”
Tôi giáng cho hắn một cái tát.
Hoắc Chiếu xoa xoa bàn tay bị tôi đánh đến đỏ ửng: “Chị ơi, đừng đánh nữa.”
“Đánh nữa em sẽ không nhịn được đâu.”
Tôi vô thức nhìn xuống dưới.
Hoắc Chiếu cũng không che không chắn.
Tôi trong nháy mắt á khẩu.
Một lúc lâu, nghẹn ra hai chữ: “Biến thái.”
Tôi đẩy hắn ra, mở cửa muốn đi.
Mũi miệng bị bịt kín bởi một mùi hương kỳ dị.
Thân thể trong nháy mắt mềm nhũn, mất đi ý thức.
17
“Chị ơi, chị tỉnh rồi à.”
Tôi mở mắt, liền thấy Hoắc Chiếu nghiêng đầu nằm bò bên mép giường tôi.
Hết thảy xung quanh, đều vô cùng xa lạ.
“Đây là đâu?”
“Biệt thự em chuẩn bị cho chị. Nơi này sẽ chỉ có hai chúng ta, vĩnh viễn sẽ không có ai quấy rầy.”
Tôi ngẩn người, vội vàng kêu gọi hệ thống.
“Chỉ số hắc hóa của Hoắc Chiếu là đã đạt 100% rồi sao?”
Không có âm thanh.
Hệ thống biến mất rồi.
Tôi đẩy Hoắc Chiếu ra: “Tránh ra, tôi muốn đi vệ sinh.”
Lật chăn lên, xiềng xích trên mắt cá chân hiện ra rõ ràng.
Lớp lót bên trong vì để tạo sự thoải mái, còn được đệm thêm một lớp da dê non màu hồng phấn.
Tôi lạnh mặt nhìn Hoắc Chiếu: “Cậu là muốn tôi cả đời này bị khóa chặt trên chiếc giường này sao?”
Hoắc Chiếu lắc đầu.
Đứng dậy, đi đến nơi cách giường năm bước chân.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, đầu kia của sợi dây xích cũng đang đeo trên mắt cá chân của Hoắc Chiếu.
Chỉ là không có lớp da dê non.
Mép xiềng xích sắc bén cọ xát khiến mắt cá chân trắng nõn của hắn đỏ ửng một mảng.
Hoắc Chiếu một lần nữa đi tới, đem mặt dán vào lòng bàn tay tôi nhẹ nhàng cọ xát:
“Bọn chúng sao xứng được sánh vai với chị chứ.”
“Em, chỉ có em mới xứng.”
Tôi dùng sức rút tay về.
Hoắc Chiếu đau đến mức nhíu mày.
Tôi hậu tri hậu giác túm lấy tay Hoắc Chiếu, vén ống tay áo hắn lên.
Trên cổ tay trắng lạnh, một vết cắt còn rất mới.
Theo vết cắt da thịt lật lên đã ngưng kết một tầng vảy máu.
Lông mày tôi giật thót: “Cậu đừng nói với tôi là tự cậu cắt đó nha?”
Hoắc Chiếu rụt tay về, bình tĩnh buông ống tay áo xuống.
“Dạ, là tự em cắt.”
“Em đã dùng thuốc với chị, là phạm lỗi, đáng phạt.”
Tôi trong nháy mắt giận sôi máu, một chân đạp lên người hắn.
“Hoắc Chiếu cậu có bệnh à! Có bệnh thì đi chữa đi!”
“Chị ơi, em bệnh từ lâu rồi.”
Hoắc Chiếu nắm lấy chân tôi, trên khuôn mặt thanh lãnh xinh đẹp kia, vẻ bệnh hoạn lại trống rỗng.
“Chị có biết mỗi lần chị giẫm đạp lên em, em đều đang nghĩ gì không?”
Lực đạo nắm lấy mắt cá chân càng lúc càng siết chặt.
“Em đang nghĩ, chân chị thật đẹp, kẹp lên người em nhất định rất thoải mái.”
“Cậu——” Tôi hô hấp dồn dập, nghiến răng nghiến lợi: “Hoắc Chiếu, cậu còn biết xấu hổ hay không hả!”
Tách.
Một giọt lệ, rơi xuống mu bàn chân tôi.
Tôi ngẩn người.
Hoắc Chiếu, khóc rồi.
“Chị ơi, rõ ràng em đã rất ngoan, rất nghe lời rồi, vì sao chị vẫn không vừa lòng? Vì sao vẫn còn muốn hẹn hò với người khác?”
“Em cũng biết bản thân mình rất ghê tởm, không nên thích chị. Chị rõ ràng đối với em tệ như vậy, không nên thích chị, em không nên thích chị.”
Ngay cả khóc, Hoắc Chiếu cũng khóc rất kiềm chế.
Nhưng nước mắt lại không ngừng rơi lã chã xuống.
“Xin chị đó chị ơi, cứu vớt em có được không, yêu em một chút thôi có được không, chỉ cần một chút xíu thôi cũng được.”
Không có tình yêu của cô ta, hắn sắp không sống nổi nữa rồi.
Tôi đứng dậy, lau đi nước mắt cho hắn:
“Hoắc Chiếu, cậu sẽ yêu người khác thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Câu nói này tựa như chạm đến dây thần kinh của Hoắc Chiếu.
Hắn một tay bế ngang tôi lên, đi thẳng đến phòng bếp.
Một con dao sáng loáng ánh thép lạnh lẽo, bị nhét vào tay tôi.
Tôi bị dọa đến mức vội vàng vứt ra, lại bị Hoắc Chiếu nắm lấy tay tôi, đem dao nắm càng chặt hơn.
Hắn quỳ trước mặt tôi.
Lưỡi dao rũ xuống giữa hai chân hắn.
Trên khuôn mặt Hoắc Chiếu mang theo vẻ điên cuồng vặn vẹo: “Chị là sợ em ngoại tình, đúng không.”
“Chặt nó đi có được không, chặt nó đi em sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Còn cả đôi mắt của em nữa.”
Hoắc Chiếu nắm lấy ngón tay tôi, vuốt ve lên.
“Chị có thể móc đi, móc đi em sẽ không có cách nào nhìn người khác nữa.”
“Hết thảy của em đều là của chị, đều là của chị.”
Hoắc Chiếu điên rồi, thật sự điên rồi.
Tôi hít sâu một hơi, ép buộc bản thân trấn định: “Hoắc Chiếu, đủ rồi. Đủ rồi mà, tôi tin cậu, đủ rồi.”
Hoắc Chiếu lại hoàn toàn không nghe lọt tai.
“Bốp——” Một cái tát.
Dao, loảng xoảng rơi xuống đất.
Hoắc Chiếu vẫn quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn tôi.