Thiên Kim Bị Ruồng Bỏ Và Hệ Thống Chó Điên!
Chương 1
1
Khi cha mẹ ruột và anh trai dẫn theo thiên kim giả đến tận cửa, tôi đang tranh giành bát cơm với lũ chó.
Thiên kim giả khoác tay mẹ, nũng nịu ra vẻ ghét bỏ: “Ôi mẹ ơi, tanh quá đi, chúng ta nhất định phải nói chuyện ở đây sao?”
Hai con chó Beagle ngậm bát cơm chạy loạn, hết con này đến con kia tông thẳng vào thiên kim giả.
Chỉ nghe “Bộp! Bộp!” hai tiếng.
Thiên kim giả kêu oai oái một tiếng, ngã lăn quay ra đất.
Lũ Beagle vẫy đuôi ngẩng đầu lên: “Gâu gâu gâu ~”
Anh trai ruột của tôi vội vàng đỡ cô ta dậy, lo lắng hỏi han: “Tiểu Như, em không sao chứ?”
Cha ruột cũng xúm vào hỏi han ân cần, vừa phủi bụi cho cô ta, vừa kiểm tra xem cô ta có bị thương không.
Chỉ có mẹ ruột là muốn đến nói chuyện với tôi, nhưng tôi còn bận tranh giành bát cơm với lũ chó.
Khó khăn lắm mới đuổi kịp hai con Beagle đang tăng động, nhốt chúng vào lồng, tôi đổ thức ăn, thêm nước cho chúng, mệt đến nỗi đứng một bên thở dốc.
Trại chó Beagle này là một tổ chức từ thiện, lũ chó Beagle ở đây đều là chó thí nghiệm đã về hưu, người sáng lập trại chó là dì hàng xóm rất tốt với tôi.
Hễ có thời gian, tôi lại đến đây làm tình nguyện.
Tôi cũng không ngờ rằng, lần đầu tiên gặp gỡ người thân ruột thịt lại là ở đây – trước đó, chúng tôi chỉ liên lạc qua điện thoại.
Tôi rất muốn qua đó hỏi han cô gái tên Giang Như kia, thay lũ chó Beagle chạy loạn xin lỗi cô ta.
Nhưng tôi lại mắc chứng sợ xã hội, đột nhiên gặp phải tình huống này, tôi ngượng ngùng đến mức không thốt nên lời.
Ánh mắt anh trai Giang Triều Dương nhìn tôi có chút lạnh lùng, rõ ràng là không hài lòng về tôi, chẳng lẽ là vì tôi đã không chủ động quan tâm Giang Như sao?
Ý nghĩ này khiến tôi vô cùng bối rối, bây giờ mà đi quan tâm hay xin lỗi thì có vẻ gượng gạo quá không? Ấn tượng đầu tiên của họ về tôi có phải là rất tệ rồi không?
Tôi có một tật xấu, càng căng thẳng càng không nói nên lời, nên tôi đứng nguyên tại chỗ, trong lòng ngàn vạn lời muốn nói, nhưng ngoài miệng lại không thể bật ra một chữ.
Ngay lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy mình bị một luồng sức mạnh thần bí bao vây.
Một giọng nói vang lên trong đầu tôi.
“Hệ thống chó săn Beagle đã khởi động! Bảo bối giáng lâm, bảo bối gào thét! Beagle nhắc nhở bạn, thay vì dằn vặt nội tâm bản thân, chi bằng phát điên gây họa cho người khác!”
2
Tôi không kìm được mà há miệng.
“Gâu gâu gâu ~”
Đám chó Beagle trong toàn bộ trại cứu trợ dường như đều đã tìm được vương của mình, đồng loạt há miệng tru lên “Gâu gâu gâu ~”
Tiếng “Gâu” vang vọng tận mây xanh!
Người nhà họ Giang đều bị chấn động, không ai dám nhúc nhích!
Tôi sải bước tiến lên, nắm chặt tay Giang Như, lớn tiếng nói: “Em gái à, lần đầu gặp mặt, xin chào! Em không sao chứ? Mạnh mẽ lên, Bồ Tát thích những đứa trẻ mạnh mẽ!”
Sau đó tôi lại đi đến trước mặt Giang Triều Dương nắm lấy tay anh ta, dùng sức lắc lắc.
“Anh trai xin chào! Ánh mắt anh là sao đây, là không hài lòng về em sao, chỗ nào không hài lòng anh cứ nói ra, tuy rằng em sẽ không sửa, nhưng anh cũng không thể nghẹn trong lòng, nghẹn ra bệnh thì không tốt cho sức khỏe đâu!”
Cuối cùng tôi đi đến trước mặt cha mẹ, nắm lấy tay họ, ba bàn tay siết chặt vào nhau.
“Ba mẹ, xin chào! Mẹ ơi, hai chúng ta trông giống nhau thật đó! Ba mẹ mang quà gặp mặt gì cho con vậy? Con chuẩn bị cho ba mẹ ba mươi triệu, nhất định phải vui vẻ nhất định phải hạnh phúc nhất định phải khỏe mạnh, ngoài ra tặng thêm ba mẹ hai mươi triệu nữa, nhất định phải bình an nhất định phải thuận lợi!”
Không khí đóng băng, người nhà họ Giang đều im lặng.
Tôi cũng im lặng.
Trời ơi, tôi vừa nói cái gì vậy… Tôi phát điên rồi sao, hệ thống chó Beagle là thứ tà ác gì thế này?
Mẹ tôi phải một lúc lâu sau mới nói: “Lê Lê, con… mẹ không ngờ con lại, lạc quan vậy ha, tốt lắm, tốt lắm, đây là quà gặp mặt mẹ chuẩn bị cho con, con đeo vào xem có thích không.”
Bà giúp tôi đeo một chiếc vòng ngọc Phật nhỏ, long lanh trong suốt, tôi rất hài lòng.
Nhưng hệ thống chó Beagle lại không hài lòng.
“Đại vương Beagle giáng lâm! Bảo bối muốn, bảo bối phải có, bảo bối phải khoe khoang ngay lập tức! Gâu gâu gâu! Sao chỉ có mẹ chuẩn bị vậy? Ba người còn lại mau đưa ra đây!”
Tôi không khống chế được mà đưa tay về phía cổ tay cha tôi, bóp mở khóa cài: “vèo” một cái giật phăng chiếc đồng hồ của ông!
Cha tôi: “Á!”
Ông ngây người nhìn tôi.
Tôi nói: “Đồng hồ này long lanh đẹp quá đi, cảm ơn ba, ba thật là tốt bụng!”
Sau đó tôi lại làm theo cách cũ, giật phăng đồng hồ của anh trai và vòng tay, nhẫn của Giang Như.
Giang Như là người phản ứng nhanh nhất, tức giận dậm chân, nhìn mẹ nói: “Mẹ!”
Cô ta còn chưa dứt lời, toàn bộ chó Beagle trong trại chó lại bắt đầu điên cuồng “Gâu gâu gâu ~”
Giang Triều Dương che chở cô ta lùi về sau một bước, có chút phát điên nói với tôi: “Chúng nó đang kêu cái gì vậy? Em có thể bảo chúng nó đừng kêu nữa được không?”
Tôi: “Gâu gâu gâu ~”
3
Cuối cùng tôi vẫn là theo người nhà họ Giang trở về biệt thự.
Việc ôm nhầm con không phải là do ai cố ý gây ra, mẹ nuôi của tôi cũng không phải là kiểu người vì tiền đồ của con cái mà bày trò, giở thủ đoạn kịch bản thiên kim giả.
Bà vẫn luôn cho rằng tôi là con gái ruột của bà.
Tuy rằng bà không đánh mắng tôi để trút giận, nhưng bà lại coi tôi như thùng rác tinh thần của mình, ngoài oán trách ra thì vẫn là oán trách, bà nói rất hối hận vì đã sinh ra tôi, không những đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, mà ngay cả người đàn ông khiến bà mang thai cũng bặt vô âm tín.