Thiên Kim Bị Ruồng Bỏ Và Hệ Thống Chó Điên!

Chương 2



Tuy rằng bà đã làm mẹ, nhưng bà không cho rằng mình có thể gánh vác được trách nhiệm này.

Năm tôi học lớp 6, bà đã chán ngán cuộc sống như vậy, bỏ đi theo một người đàn ông quen qua mạng, dì hàng xóm thấy tôi đáng thương nên vẫn luôn chăm sóc tôi.

Nhà họ Giang sẽ là một bến đỗ tốt sao? Tôi không dám chắc.

Sau khi trở về nhà họ Giang, mẹ tôi đối xử với tôi khá nhiệt tình, liên tục hỏi tôi cách bài trí phòng ngủ có hợp ý tôi không, bảo tôi thiếu gì cứ nói với bà.

Có lẽ là sợ tôi nổi cơn chó dại, thiếu gì liền xông thẳng vào phòng bà cướp chăng.

Sau khi mẹ tôi rời đi, Giang Như đẩy cửa phòng ngủ của tôi ra, mặt lạnh tanh nhìn tôi.

Cô ta nói: “Đừng tưởng rằng cô là con ruột của họ thì hơn tôi một cái đầu, cô có biết bao nhiêu năm nay ba mẹ và anh trai đối xử với tôi tốt như thế nào không? Sau này cô đối xử với tôi khách khí một chút, nếu không tôi có cả đống cách khiến cô sống không nổi trong cái nhà này đâu!”

Cô ta vừa nói vừa dùng ngón tay chọc vào trán tôi, tôi cảm thấy đây là một hành động vô cùng sỉ nhục người khác.

Nhưng tôi lại rất ghét xung đột trực diện với người khác, nên tôi chỉ quay mặt đi, không nói gì.

Giọng nói tà ác lại giáng lâm.

“Bảo bối nổi giận, bảo bối xé tan! Đấm đá khắp thiên hạ! Hây! Ha! Siêu cấp lực đờ đẫn chính là gân thép của bảo bối! Ăn đấm đại pháo bay nào!”

Thế là tôi không khống chế được mà giơ ngón trỏ lên, nhắm ngay trán Giang Như.

Giang Như: “…”

Cô ta khó hiểu nhìn tôi, giơ tay lên muốn gạt ngón tay tôi ra: “Cô làm gì vậy hả?”

Tôi bắt đầu điên cuồng chọc!

Đầu Giang Như lắc lư qua lại, cô ta bắt đầu phản kháng.

Dù sao cũng là đứa trẻ được nuôi dưỡng tử tế, cô ta dinh dưỡng đầy đủ, vận động vừa phải, cao hơn tôi năm centimet, sức lực cũng lớn hơn tôi.

Nhưng tôi là người sở hữu sức mạnh Beagle!

… Tuy rằng tôi cũng không hiểu sức mạnh Beagle rốt cuộc là thứ gì, nhưng khi tôi điên cuồng chọc trán cô ta, một luồng sức mạnh thần bí mang tên sức mạnh Beagle đang du tẩu trong cơ thể tôi, tôi chỉ cảm thấy sức lực vô cùng vô tận.

Cuối cùng Giang Như đau đến phát khóc, vì trán cô ta đã sưng vù lên rồi.

Cô ta vừa khóc vừa kêu: “Anh ơi! Anh ơi! Anh mau đến đây đi, Lý Lê phát điên rồi!”

Giang Triều Dương rất nhanh đã chạy đến, anh ta thấy tôi đè Giang Như ra chọc trán cô ta, lập tức nổi giận, một phát kéo tôi ra, đẩy tôi sang một bên.

Dù sao anh ta cũng là một người đàn ông trưởng thành cao mét tám lăm, sức lực vô cùng lớn, cả người tôi đập vào tường, rất đau.

Giọng nói tà ác trong đầu tràn ngập phẫn nộ.

“Chỉ có Nhẫn Nhân, không có Nhẫn Cẩu! Nuôi bảo bối là một hành trình tu luyện, mang bảo bối về nhà chính là bắt đầu con đường tu luyện của ngươi—ngươi chỉ có thể chọn trở thành Bồ Tát!”

Thế là tôi lao đầu vào bụng Giang Triều Dương, sau đó quay đầu chạy vào bếp lấy một hộp sữa to, chạy đến phòng Giang Triều Dương.

Vest tây cao cấp? Tôi đổ!

Vali hàng hiệu phiên bản giới hạn? Tôi đổ!

Đồ chơi thời thượng bản giới hạn? Tôi đổ!

Giang Triều Dương vừa xông vào đã phát điên, anh ta muốn bắt lấy tôi, nhưng thân thủ tôi nhanh nhẹn, anh ta bắt không được.

Tôi nhặt lấy lọ nước hoa của anh ta ném mạnh vào tường, vứt tấm ga giường ướt đẫm lên đầu anh ta, moi ra một cục kem dưỡng da to tướng, vén áo sơ mi của anh ta lên: “bẹp” một tiếng bôi lên rốn anh ta.

Giang Triều Dương hổ khu chấn động.

Tôi rút con dao rọc giấy trong ngăn kéo của anh ta ra, rạch gối, giũ lông vũ bên trong tung bay khắp nơi.

Tôi: “Gâu gâu gâu! Anh biết sai chưa? Anh còn dám động tay động chân với tôi nữa không?”

Giang Triều Dương một phát giật tấm ga giường trên đầu xuống, giận tím mặt gầm lên với tôi: “Em điên rồi hả!”

Tôi giật đứt thắt lưng của anh ta, đổ ngược hộp sữa vào trong quần anh ta.

Sau đó tôi túm tóc anh ta ép anh ta cúi đầu xuống, bắt đầu gặm mặt anh ta.

Tôi gặm gặm gặm gặm gặm gặm gặm!

3

Cuối cùng trận hỗn loạn này kết thúc bằng việc tôi bị cả nhà họ Giang bốn người cùng nhau đè xuống đất.

Tôi nằm trên đất thở hổn hển, mệt đến mức không ra hơi.

Mẹ tôi hỏi: “Sao thế? Mấy đứa đang làm gì vậy?”

Giang Triều Dương chật vật vô cùng, anh ta cầm khăn ướt điên cuồng lau mặt mình, giận dữ nói: “Nhốt con bé lại đi, nó là đồ điên!”

Giang Như cũng vừa khóc vừa nói: “Mẹ xem trán con này, đều là do chị ta làm đó, mẹ ơi con không muốn ở chung với chị ta nữa đâu…”

Mẹ tôi nhìn Giang Triều Dương, mặt anh ta đầy dấu răng, quần áo dính đầy sữa và kem dưỡng da, trên người còn dính đầy lông vũ.

Cha tôi nhìn Giang Như, trán cô ta sưng vù như quả bóng bay.

Tôi có chút căng thẳng, nhưng giọng nói thần bí lại an ủi tôi.

“Chìa khóa ẩn chứa sức mạnh Beagle ơi, hãy hiển hiện sức mạnh chân chính của ngươi trước mặt ta, Beagle đã định ước với ngươi ra lệnh cho ngươi, giải trừ phong ấn! Sóng điện siêu đáng yêu của Beagle vị thành niên, phát xạ!”

Tôi trợn to mắt, vẻ mặt vô tội nhìn mẹ tôi.

Mẹ tôi nhìn tôi ba giây, vẻ mặt có chút tức giận từ từ biến mất, bà không nhịn được mà đưa tay sờ mũi tôi – mũi của hai chúng tôi gần như giống hệt nhau.

Bà có chút buồn bã nói: “Con bé này, thật là nghịch ngợm.”

Giang Triều Dương/Giang Như: “… Nghịch ngợm?”

Tôi không nhịn được mà vẫy vẫy cái đuôi vô hình, dùng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay mẹ tôi, nịnh nọt nói: “Mẹ ơi con xin lỗi, con biết sai rồi.”

Mẹ tôi lại sờ sờ mặt tôi, đưa tay gỡ hết lông vũ trong tóc tôi xuống.

“Biết sai là tốt, sau này không được như vậy nữa, nghe chưa?”

Tôi gật đầu.

Cha tôi lại mặt mày cau có nói: “Lý Lê, con về phòng tự kiểm điểm một đêm đi, bao nhiêu năm nay chúng ta đã thiệt thòi với con, nhưng không có nghĩa là con có thể muốn làm gì thì làm trong cái nhà này.”

Nói xong ông không nói hai lời dẫn tôi về phòng mình.

Tôi không phản kháng, tranh thủ thời cơ phát sóng điện siêu đáng yêu của Beagle vị thành niên với mẹ tôi.

… Trời đất chứng giám, tôi thật sự không hiểu đây là thứ gì, tôi chỉ trừng mắt nhìn mẹ tôi bằng đôi mắt to vô tội, đồng thời nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”

Thế là nửa tiếng sau, mẹ tôi đã bưng một mâm đồ ăn lớn đi vào, trên mâm là bánh kem dâu tây nhỏ, nước ngô nóng hổi, sườn bò hầm cay, cơm rang hải sản, súp khoai tây kem, đĩa hoa quả thập cẩm.

Tôi bưng bát ăn ngon lành, mẹ tôi ngồi một bên, âu yếm xoa đầu tôi.

“Haizz, con bé này, sao lại nghịch ngợm thế chứ?”

Giọng nói tà ác vang lên trong đầu tôi.

“Ngàn sai vạn sai không phải lỗi của bảo bối, ngàn tốt vạn tốt chỉ có bảo bối là tốt nhất!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...