Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Thiên Kim Bị Ruồng Bỏ Và Hệ Thống Chó Điên!
Chương 5
Mẹ tôi nghẹn ngào: “Đúng vậy, con gái ruột của chúng ta cô đơn khổ sở ở bên ngoài, anh không thấy có lỗi với con bé, ngược lại còn ghét bỏ nó sao? Em thừa nhận con bé đã làm sai, nhưng… nhưng anh đánh nó thì giải quyết được vấn đề gì chứ?”
Cha tôi móc bao thuốc lá ra châm một điếu, vẻ mặt bực bội rít từng hơi thuốc.
“Đứa con này anh nuôi không nổi, không phải mẹ nuôi nó vẫn còn một căn nhà sao, cứ để nó về đó mà ở đi, đưa cho nó ít tiền là được.”
Mẹ tôi kiên quyết: “… Em không đồng ý.”
“Vậy em còn muốn thế nào nữa? Dù sao anh cũng sẽ không để nó bước chân vào cái nhà này đâu.”
Cha tôi nói xong, còn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi một cái.
Mẹ tôi dùng sức lau đi những giọt nước mắt trên má, kiên định nói: “Được, vậy em sẽ cùng con bé ra ngoài ở, anh không cần con gái, em cần.”
Cha tôi nhíu mày: “Có nhà không về, em định làm cái trò gì đấy?”
Mẹ tôi chẳng buồn đáp lời, dắt tay tôi bước ra khỏi cửa.
8
Mẹ tôi đưa tôi đến một căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố.
Bà pha nước ấm, kê một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh bồn tắm, dịu dàng tắm rửa cho tôi.
Cả hai chúng tôi đều im lặng.
Hệ thống chó Beagle trong đầu tôi thoải mái rên hừ hừ: “Cún con có mẹ là bảo bối ~”
Tôi không nhịn được mà lên tiếng: “Mẹ ơi.”
Mẹ tôi ngẩng đầu, khẽ vuốt má tôi: “Sao vậy con?”
“Mẹ… mẹ không giận con sao?”
Mẹ tôi thở dài: “Con bé này, dù thế nào đi nữa cũng không được phá nhà bà nội ra như vậy chứ.”
“Nhưng… nhưng bà đánh mẹ!” Tôi ấm ức nói.
Mẹ tôi cụp mắt xuống, một lúc lâu sau đột nhiên hít hít mũi, nghẹn ngào nói: “Ừm, mẹ biết con thương mẹ, sau khi ông bà ngoại qua đời, chỉ còn con là thương mẹ như vậy thôi.”
Tôi tò mò hỏi: “Vậy… vậy anh hai và em ba không đứng về phía mẹ sao?”
“Bọn… bọn nó… haizz, bọn nó vẫn còn là trẻ con, chuyện của người lớn, không liên quan đến bọn nó.”
Mẹ tỉ mỉ xoa sữa tắm, gội đầu cho tôi, tựa như tôi vẫn còn là một đứa trẻ con chẳng biết tự tắm rửa.
“Đừng sợ, bảo bối, đây là nhà của mẹ, con muốn ở bao lâu cũng được, mẹ sẽ ở bên con, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn tối, đi dạo phố mua quần áo, con muốn gì mẹ cũng mua cho con.”
Nói rồi bà dẫn tôi ra ngoài, đến một nhà hàng Quảng Đông sang trọng lộng lẫy, hai mẹ con có một bữa tối thịnh soạn, tôi nói vịt quay ngon, mẹ còn cẩn thận gói mang về cho tôi một phần.
Sau đó bà lại dẫn tôi đi dạo phố, hào phóng quẹt thẻ, mua cho tôi cả đống quần áo mới.
Tôi đòi ăn kem ốc quế, bà mua liền hai cây, hai mẹ con tựa vào nhau, ngồi trên ghế đá trong trung tâm thương mại vừa nghỉ ngơi vừa ăn.
Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi ấy nhanh chóng bị phá vỡ, điện thoại mẹ tôi reo lên, bà bắt máy, là điện thoại của cha tôi.
“Em… em làm đủ trò chưa, bao giờ thì chịu về hả?”
Mẹ tôi bình tĩnh đáp: “Mẹ con em sẽ ra ngoài ở một thời gian, đợi đến khi nào mọi người thật sự chấp nhận con bé, em sẽ đưa con bé về.”
“Vậy… vậy bên mẹ anh thì sao? Bà ấy tức đến suýt nhập viện em có biết không hả?”
“Em đã sắp xếp người đến bàn bạc chuyện sửa nhà và bồi thường rồi, nếu bà nhập viện, em cũng sẽ tìm người chăm sóc, bà đã nói những lời quá đáng với con bé, em tạm thời sẽ không để con bé gặp bà.”
“Em… em chiều hư con nít như thế hả? Em khác gì mấy cái loại phụ huynh dung túng con mình trên mạng chứ?”
Nghe những lời này, mẹ tôi không những không tức giận, ngược lại còn bật cười.
“Thứ nhất, con gái em không phải là ‘con nít hư’, con bé ở trước mặt em rất ngoan, sẽ không vô cớ nổi nóng, thứ hai, cho dù em có là phụ huynh dung túng con mình đi chăng nữa, thì sao chứ? Nếu như có thể bù đắp được một chút thiếu thốn trong lòng con bé, để con bé biết rằng gia đình này vẫn có người chấp nhận con bé, yêu thương con bé, vậy thì em làm một phụ huynh dung túng con mình, bị mắng vài câu cũng đáng.”
Cha tôi đuối lý, tức tối cúp máy.
Chưa được bao lâu, điện thoại của Giang Triều Dương lại gọi đến.
“Mẹ!” Giang Triều Dương bất mãn nói: “Sao mẹ còn dẫn con nhỏ đó ra ngoài ở vậy?”
Mẹ tôi im lặng một lát, đáp: “Đó là em gái con, không phải ‘con nhỏ đó’.”
“Thôi thôi bỏ đi, nói với mẹ cũng chẳng hiểu, hai hôm nữa là sinh nhật Tiểu Như rồi, mẹ cũng nên về chứ?”
Giọng nói mềm yếu của Giang Như vang lên: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá đi, mẹ về nhà cùng con đón sinh nhật có được không? Cùng lắm thì mang cả chị hai về nữa, ba đã đặt bánh kem sinh nhật siêu đẹp cho con rồi, đến lúc đó con chia cho chị hai một nửa nha.”
Hệ thống chó Beagle: “Hả?! Cái lũ người phàm kia dám chống lại sức mạnh Beagle sao?”
Tôi không nhịn được mà ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngước mắt nhìn mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi…”
Mẹ tôi khẽ vuốt má tôi, nói với Giang Như: “Tiểu Như à, sinh nhật con cũng là sinh nhật của chị hai, con đã có ba và anh trai ở bên cạnh rồi, mẹ sẽ ở bên cạnh chị hai, chị hai cũng sẽ có chiếc bánh kem xinh đẹp của riêng mình, sẽ không giành bánh của con đâu.”
Giang Như nghẹn lời: “Mẹ ơi, mẹ thật sự vì chị ta mà không cần con nữa sao? Chẳng lẽ con không phải con ruột của mẹ, thì không còn là bảo bối của mẹ nữa sao? Mẹ quá đáng lắm!”
Chưa đợi mẹ tôi kịp giải thích, bên kia đã cúp máy.
Mẹ tôi thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ buồn bã, nhưng bà vẫn gắng gượng tươi tỉnh lại, nói với tôi: “Mau ăn kem đi con, bảo bối, mẹ dẫn con đi chọn bánh kem và quà sinh nhật.”
Quà chọn được một nửa, điện thoại của mẹ lại vang lên.
Lần này là bà nội.
“Ta nghe nói cô dẫn theo con quỷ cái kia ra ngoài ở rồi hả? Cô không cần con trai mình nữa à?”
Mẹ tôi hít sâu một hơi, nói: “Mẹ, con đã nói rồi, xin mẹ đừng gọi Lê Lê như vậy.”
“Ta cứ gọi đấy thì sao nào? Nếu cô thật sự vì cái thứ con quỷ cái này mà không màng đến gia đình, vậy thì mau chóng ly hôn với con trai ta đi! Hoặc là cô mang nó về nhà, ta sẽ đến nhà cô, chúng ta nói chuyện cho ra nhẽ.”
Mẹ tôi há miệng, muốn nói gì đó, lại cố gắng nhẫn nhịn xuống, không nói một lời cúp máy.
Bà nhìn tôi, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Bảo bối, đừng học theo mẹ, mẹ nhẫn nhịn là có lý do riêng của mẹ.”
Tôi hỏi: “Lý do gì vậy ạ?”
Mẹ tôi: “Năm xưa mẹ bị bệnh rất nặng, tốn rất nhiều tiền, đúng lúc công việc làm ăn của gia đình không thuận lợi, cha con đã dốc hết gia sản để chữa bệnh cho mẹ, còn nợ rất nhiều tiền, bất động sản ông bà ngoại để lại cũng phải bán đi hết, sau này gia đình có tiền rồi, cha con đã mua lại căn nhà ông bà ngoại để lại cho mẹ, giao lại cho mẹ, nếu như không đụng đến chuyện liên quan đến bà nội, cha đối xử với mẹ vẫn rất tốt, nên mẹ không thể làm được chuyện trở mặt với họ, con… con có thể hiểu được tâm trạng của mẹ không?”
Tôi im lặng.
Tuy rằng tôi không hiểu đó là cảm giác như thế nào, nhưng tôi nghĩ tôi nên tôn trọng suy nghĩ của mẹ.
Huống hồ, bà vốn là một người rất coi trọng tình cảm, rất mềm lòng, nếu không phải như vậy, bà cũng sẽ không đối xử với tôi dịu dàng như thế, thương yêu tôi đến vậy.
Tôi khẽ nói: “Vâng, con hiểu mẹ, mẹ ạ.”