Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Thiên Kim Bị Ruồng Bỏ Và Hệ Thống Chó Điên!
Chương 7
Mọi người cùng nhau khoanh chân ngồi bệt trên đất, uống trà ô long đóng chai, chẳng khác nào đang tham gia lớp học yoga.
Bà nội miễn cưỡng mở miệng nói: “Con dâu cả à, hôm đó mẹ đánh con, là mẹ sai.”
Vành mắt mẹ tôi đỏ hoe, khẽ hỏi: “Vậy… vậy mẹ thấy Lê Lê thế nào?”
Bốn vị Bồ Tát cùng nhau im lặng.
Hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, bọn họ dường như vẫn còn đang trong giấc mơ.
Những ký ức đau khổ ban đầu còn rất sâu sắc, nhưng khi chồng chất lên nhau, lại trở nên mơ hồ, nỗi đau lòng khi mất đi đồ vật đã biến thành sự bối rối – chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là không thể tránh khỏi sao?
Đúng vậy.
Bọn họ đã phản kháng, nhưng thất bại rồi.
Mọi sự kháng cự, đều là vô ích.
Đã như vậy, vậy thì, lựa chọn duy nhất, chính là chấp nhận.
Cha tôi là người đầu tiên mở miệng nói: “Lê Lê… con bé, cũng tốt thôi.”
Giang Triều Dương máy móc nói: “Ừm, em ấy không tệ.”
Giang Như vừa dùng băng dính quấn lấy đôi giày cao gót rách tả tơi của mình, vừa ngơ ngác nói: “Không tệ, không tệ.”
Bà nội hồi tưởng lại cảnh tượng thê lương căn nhà mình bị tàn phá đến tan hoang, cũng vẻ mặt u sầu nói: “Con bé này, cũng được đấy.”
Hệ thống chó Beagle: “Tuyệt vời! Tuyệt vời! Mọi người mau cùng nhau ôm nhau đi! Cuộc sống hoàn toàn mới thuộc về các ngươi đã bắt đầu rồi!”
Thế là tôi ôm chầm lấy mọi người, xúc động nói: “Sau này cả nhà chúng ta sống tốt qua ngày là hơn hết thảy mọi thứ rồi.”
11
Tôi không biết có phải là sóng điện não của chó Beagle đã ảnh hưởng đến người nhà hay không, hay là di chứng sau khi bị phá nhà quá lớn.
Sau khi mẹ đưa tôi về nhà, ba người bọn họ vậy mà thật sự không còn gây phiền phức cho tôi nữa.
Ngược lại còn đối xử với tôi rất thân thiện.
Tôi chuyển trường đến trường của Giang Như, học cùng lớp với cô ta, có một hôm tôi xuống lầu mua sữa, tiện đường mua thêm một hộp cho cô ta, Giang Như còn đăng cả lên vòng bạn bè, cô ta giơ hộp sữa lên chụp một tấm ảnh selfie, kèm theo dòng chữ: Chị hai thật chu đáo, còn đặc biệt mua sữa nóng cho em nữa.
Tôi trăm mối vẫn không hiểu ra sao, hệ thống chó Beagle lạnh lùng vô tình nói: “Ngươi đã thao túng tâm lí cô ta rồi.”
Giang Triều Dương dẫn bạn bè về nhà, tôi tiện tay bổ một đĩa dưa hấu mời bọn họ ăn, Giang Triều Dương cảm động đến phát khóc.
“Mấy cậu xem em gái tôi có hiểu chuyện không này!”
Hệ thống chó Beagle bình luận: “Lại thao túng tâm lí thêm một tên nữa.”
Tôi gặp bạn bè của cha thì chào hỏi, cha tôi cảm động khen tôi trưởng thành rồi.
Hệ thống chó Beagle: “Ông ta có lẽ là muốn nói ngươi có chút tính người rồi đấy.”
Người duy nhất vẫn giữ vững lập trường chính là bà nội, nhưng bà không ở cùng chúng tôi, cũng không ảnh hưởng gì, hơn nữa bây giờ bà đối xử với mẹ tôi đặc biệt khách khí.
Người nhà họ Giang bây giờ thỉnh thoảng sẽ thần kinh mà kiểm tra tủ giày một chút, phát hiện giày dép đều hoàn hảo không tổn hao gì, bọn họ sẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó mua cho tôi chút đồ để khen thưởng.
Hệ thống chó Beagle: “Cứ cái đà thao túng tâm lí này mà tiến tới thì còn gì bằng!!!”
12
Cuộc sống dần ổn định, tôi vẫn sẽ quay trở lại trại chó Beagle làm tình nguyện viên, mẹ cũng sẽ cùng tôi đến đó.
Bà còn quyên góp rất nhiều tiền.
Tôi hỏi bà: “Mẹ à, mẹ có thấy chó Beagle đáng ghét không, nghịch ngợm như vậy.”
Mẹ tôi cười nói: “Không hề, chúng thông minh, lại có thể chịu đau, rõ ràng cũng là những chú chó con hiếu động, nhưng lại phải từ khi sinh ra đã bị làm đủ loại thí nghiệm, cả ngày phải chịu đau khổ, giống như con vậy, rõ ràng bản thân trước đây cũng đã sống rất khổ sở, nhưng vẫn sẽ thương mẹ, mẹ cứ nhìn thấy chúng là lại nghĩ đến con, mẹ rất thích chúng.”
Tôi không nhịn được mà ôm lấy mẹ, những giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống.
Mẹ nói: “Hay là chúng ta nhận nuôi một con nhé? Lát nữa về nhà bàn bạc với mọi người xem sao.”
Tôi nói: “Đã mang về thì không được vứt bỏ đâu đó, phải nuôi cả đời đó.”
“Đương nhiên rồi.” Mẹ gật đầu: “Đã thích chó con, thì không thể chỉ thích vẻ đáng yêu của chó con được, nó phá nhà cũng phải thích, nó rụng lông cũng phải thích, nó sủa loạn cũng phải thích, đã mang nó về nhà, thì phải chấp nhận tất cả mọi thứ của nó.”
Dừng một lát, bà khẽ hôn lên trán tôi, lại nói: “Cũng giống như lúc mẹ mang con về nhà, đã hạ quyết tâm chấp nhận tất cả mọi thứ của con rồi.”
(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!