Tôi Dẫn Mẹ Giả Chết Để Thoát Khỏi Hai Thế Hệ Đàn Ông Tồi

Chương 6



"Chúc Vũ."

Tài chính của Tần gia và Diên gia cuối cùng cũng có cơ hội phát huy, hai nữ cường nhân hợp tác mở ra mùa xuân cho sự nghiệp.

Còn tôi không có tham vọng lớn như vậy, vẫn chọn theo đuổi sở thích của mình và trở thành một giáo viên biên đạo múa tại một trung tâm múa.

Mỗi ngày, các nguồn tin trong nước đều gửi video cho tôi, tôi lần lượt mở từng video ra xem.

Lục Thừa Ngạn dường như còn điên cuồng hơn tôi tưởng…

 

6

Tối hôm trước lễ cưới, khi từ biệt Diên Ý, trong lòng Lục Thừa Ngạn dâng lên một cảm giác bất an khó tả.

Anh ta cảm giác Diên Ý có gì đó thay đổi, nhưng lại không thể chỉ ra chính xác là thay đổi ở điểm nào.

Nhìn ánh mắt lạnh nhạt không chút cảm xúc của cô ý, ý nghĩ cô ấy sẽ rời xa anh ta ngày càng lớn dần trong lòng.

Nhưng nghĩ đến ngày mai là lễ cưới của cả hai, anh ta lại cảm thấy bình tĩnh trở lại.

Anh ta biết Diên Ý yêu anh ta đến nhường nào.

Có lẽ chỉ là chứng sợ hãi trước khi cưới thôi.

Sau khi đưa Hoàng Tuyết Vi đến bệnh viện, Lục Thừa Ngạn định quay về xem Diên Ý lần nữa.

Nhưng Hoàng Tuyết Vi không chịu buông tay anh ta, anh ta chưa từng thấy cô phụ thuộc vào mình như vậy, cảm giác bất an trong lòng cũng dần dần tan biến.

Anh ta sắp cưới Diên Ý rồi, vậy thì cứ để anh ta nuông chiều Tuyết Vi một lần nữa đi.

Sau này, anh ta sẽ đối xử tốt với Diên Ý.

Những gì cô ấy đánh mất, thậm chí anh ta có thể dùng mạng mình để đền bù.

Sáng hôm sau, anh ta tỉnh dậy trong phòng bệnh của Hoàng Tuyết Vi.

Trợ lý đã gọi mấy lần, yêu cầu anh ta thay đồ cưới và ra đón cô dâu.

Trong lòng Lục Thừa Ngạn vừa phấn khích vừa vui sướng, anh ta rất mong được gặp Diên Ý, cưới cô ấy làm vợ và cùng cô ấy trải qua phần đời còn lại.

Nhưng Hoàng Tuyết Vi với đôi mắt đỏ hoe nói: "Anh Thừa Ngạn, bụng em vẫn còn đau, anh có thể ở lại với em một chút nữa không?" Anh ta lại mềm lòng.

Đến khi lễ cưới sắp bắt đầu, anh ta mới rời bệnh viện.

Không còn thời gian để đón Diên Ý, anh ta thông báo cho trợ lý để cô ấy trực tiếp xuất phát từ khách sạn.

Khi điện thoại trợ lý gọi đến, anh ta đang đứng trên sân khấu chỉnh sửa trang phục, chờ đợi cô dâu đến.

Lời nói bên kia rất gấp gáp, nụ cười của Lục Thừa Ngạn đột ngột cứng lại và dần dần trở nên khó coi.

Anh ta vội vàng bước xuống khỏi sân khấu, tránh khỏi ánh mắt của mọi người, sau đó quát lớn: "Có chuyện gì?"

"Giám đốc Lục, phu nhân không có ở khách sạn, tôi đã tìm khắp các tầng và phòng nhưng không thấy cô ấy."

Lục Thừa Ngạn chỉ cảm thấy tim mình như trống đánh, cảm giác bất an từ tối qua càng lúc càng dữ dội.

Anh ta cúp máy, nhanh chóng bấm số "1" trên điện thoại.

Giọng nữ máy móc vang lên: "Xin chào, số điện thoại bạn gọi hiện không có người nhận, xin vui lòng gọi lại sau..."

Ngay khoảnh khắc đó, tim anh ta như rơi xuống vực sâu.

Anh ta không cam lòng gọi lại một lần nữa, nhưng chỉ nhận được câu trả lời giống y như lần trước, khiến tay anh ta run rẩy.

Là ai đã động vào điện thoại của mình!

Dám thay đổi số gọi nhanh của anh ta, anh ta tức giận mắng trong lòng.

Lần nữa gọi lại số mà anh ta đã thuộc lòng.

Khi số gọi được kết nối, tim anh ta gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Tuy nhiên, giọng nữ máy móc lại vang lên lần nữa...

Anh ta hoàn toàn hoảng loạn, rồi chuyển sang gọi điện cho khách sạn:

"Khách của các người ở tầng trên đâu rồi? Hôm nay là lễ cưới của cô ấy, hãy ngay lập tức nhắc nhở cô ấy là lễ cưới sắp bắt đầu rồi..."

Giọng anh ta càng lúc càng nhỏ, cuối cùng tắt hẳn.

Anh ta biết rõ, Diên Ý là người rất đúng giờ.

Hơn nữa đây là một sự kiện trọng đại, chắc chắn cô ấy không thể trễ được.

Khi anh ta chạy ra ngoài, lại nhận được cuộc gọi từ trợ lý.

"Giám đốc Lục, tôi đã bố trí người tìm khắp khu vực bờ biển, bây giờ chúng tôi đang ở bãi biển..."

Lục Thừa Ngạn nhíu mày: "Các người đang làm gì vậy?"

Trợ lý thở hổn hển: "Giám đốc Lục, ở đây có cảnh sát đang lặn tìm, có vẻ như đã xảy ra một tai nạn."

Lục Thừa Ngạn cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt.

Trợ lý như cảm nhận được điều gì đó, an ủi anh ta: "Anh đừng lo, phu nhân chắc chắn không sao đâu, cô ấy rất mong chờ ngày cưới với anh, có thể là cô ấy chỉ đi thư giãn một chút thôi, tôi sẽ lập tức báo lại cho anh khi tìm thấy phu nhân."

Lục Thừa Ngạn nghe vậy, tâm trạng có phần yên tâm hơn.

Ngay lập tức, một nghi ngờ khác trỗi dậy trong lòng, anh ta nhớ lại sáng nay khi ở phòng bệnh Tuyết Vi không thấy Ôn Tư Niên đâu.

Anh ta vội vàng ngẩng đầu nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Ôn Tư Niên.

Khi phát hiện Ôn Tư Niên cũng không có ở đó, trong đầu anh ta vang lên một tiếng "ong", dây thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng đứt.

Trong đầu anh ta, hai âm thanh đang đấu tranh.

Yên Ý đã bỏ trốn!

Không thể nào, cô ấy sẽ không làm vậy với tôi!

Nhưng lúc này, anh ta chẳng còn quan tâm gì nữa, chỉ muốn ngay lập tức tìm Ôn Tư Niên để xác nhận cái sự thật khiến anh ta ganh tỵ và đau lòng.

Khi Ôn Tư Niên nhận được cuộc gọi, nghe thấy tiếng thở gấp gáp từ đầu dây bên kia, ánh mắt hắn ngập tràn sự hoang mang. Chưa kịp hỏi gì thì giọng nói gần như sắp sụp đổ vang lên:

"Anh ở đâu? Diên Ý đâu rồi?"

 

7

Ôn Tư Niên đã bước một chân vào trong lễ cưới, hắn giơ điện thoại lên và ngay lập tức nhìn thấy người đàn ông đang mất kiểm soát, tuyệt vọng ở dưới.

"Ý Ý là muốn kết hôn với anh, anh lại hỏi tôi sao?"

Lục Thừa Ngạn bước vài bước đến, nắm chặt cổ áo Ôn Tư Niên, khí thế lạnh lẽo, hung ác của anh ta không thể giấu được:

"Ý Ý đâu rồi? Anh giấu cô ấy ở đâu?"

Mọi người bị tiếng động thu hút, họ há hốc mồm nhìn hai thiếu gia đang đánh nhau.

Ôn Tư Niên quay lại đấm một cú vào mặt Lục Thừa Ngạn:

"Anh còn có mặt mũi hỏi tôi sao? Ý Ý muốn bỏ đi, chẳng phải là do anh ép sao?"

Khi hắn vừa nghe nói Ý Ý không đến lễ cưới, hắn đã thở phào nhẹ nhõm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...