Tôi Xuyên Thành Em Gái Của Nam Phụ Phản Diện
Chương 1
1
Từ nhỏ anh trai tôi đã là một kẻ "bệnh kiều".
Khi những đứa trẻ khác chơi trò gia đình, anh ấy lại sưu tầm tiêu bản và hóa thạch, xác động vật chất đầy cả tầng hầm, tất cả mọi người đều cảm thấy đứa trẻ này sinh ra đã là mầm mống xấu.
Bố mẹ tôi yêu cuộc sống, yêu tự do, chỉ duy nhất không yêu con cái.
Không ai quản anh ấy, cứ như vậy anh ấy lớn lên trong sự bắt nạt và cô lập.
Nhưng thật không may.
Vào năm anh ấy hai mươi tuổi, bố mẹ tôi hiến muộn đường con cái mới sinh cho anh ấy một cô em gái, chính là tôi.
Những bậc cha mẹ không đáng tin cậy sẽ không đột nhiên trở nên đáng tin cậy khi sinh đứa con thứ hai, họ bỏ lại tôi sau khi đầy tháng rồi lại đi du lịch.
Nửa đêm tôi ị đùn, mông rất khó chịu, khóc lớn trong căn biệt thự trống trải.
Đã khuya lắm rồi, người làm đã ngủ hết, chỉ còn lại một đứa bé là tôi lăn lộn trên chiếc giường chật hẹp.
Khóc ròng rã nửa tiếng, cửa đột nhiên bị mở ra.
Người làm giận dữ đùng đùng xông vào, tùy tiện ném đồ tới tấp vào đầu tôi.
"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, phiền chết đi được, mau im miệng cho tôi!"
Thấy tôi im bặt, cô ta mới hài lòng quay người đi ra.
Biệt thự lại trở về tĩnh lặng.
Miệng và mũi tôi bị quần áo bịt kín, hô hấp cũng trở nên khó khăn, chỉ có thể vùng vẫy yếu ớt.
Không biết qua bao lâu, quần áo trên mặt tôi bị lật mạnh ra, sau đó tôi được một bàn tay to lớn ôm lên.
Theo bản năng tôi há miệng muốn khóc, nhưng lại không phát ra tiếng nào.
Ngước lên nhìn chủ nhân của bàn tay, là Lục Hành.
Nếu tôi nhớ không nhầm, bây giờ anh ấy vừa bị nữ chính từ chối lời tỏ tình, cũng là lúc anh ấy bắt đầu hắc hóa.
Lục Hành vừa về đến nhà, vẫn còn mặc nguyên bộ vest, đôi mắt sâu thẳm lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn không giấu được vẻ tuấn tú.
"Nhóc con, đến cả em cũng không ai cần sao?"
Nhìn ngũ quan quá mức nữ tính và làn da xanh xao của anh ấy, trong đầu tôi theo bản năng hiện lên một từ: Đẹp quá.
Anh ấy thấy tôi ngẩn người, không khỏi nhướng mày: "Cái đồ lưu manh nhỏ."
Tôi vùng vẫy một chút, há miệng kêu lên bằng tiếng trẻ con.
Anh mới là đồ lưu manh thối tha, nam phụ "bệnh kiều" sao miệng cũng độc địa như vậy!
Anh ấy lại cười, dỗ dành tôi lên xuống.
"Không cần thì không cần, anh cần em, nào, gọi anh là anh trai."
Tôi: "A a!"
2
Tôi xuyên vào cuốn sách này đã được ba ngày rồi.
Nhưng trong nguyên tác lại không có nhân vật của tôi.
Trong cốt truyện ban đầu, Lục Hành từ nhỏ đã không được cha thương mẹ yêu, cô đơn lẻ loi lớn lên, dẫn đến tính tình lạnh lùng, âm độc, đối với nữ chính lại càng không từ thủ đoạn. Sau này, anh ấy vì giam cầm nữ chính mà bị nam chính ôm hận trong lòng, cuối cùng bị gãy chân rồi tự thiêu mà chết.
Trước đây đọc truyện chỉ cảm thấy anh ấy cố chấp đáng chết.
Bây giờ xuyên vào lại có sự thương xót thực sự đối với hoàn cảnh của anh ấy.
Gặp phải bố mẹ như vậy, có thể lớn lên đã là giỏi lắm rồi.
Tôi vặn vẹo người một chút, lúc này mới nhớ ra tã vẫn chưa thay, lại vặn vẹo cái mông nhỏ i i a a.
Lục Hành không hiểu, nhưng anh ấy vẫn theo động tác của tôi nhìn xuống, vừa nhìn, liền nhăn mày thật chặt.
Tã dưới sự vùng vẫy của tôi đã tụt lên tụt xuống, rỉ ra cả bĩnh.
Tôi tưởng anh ấy sẽ giống như người làm ghét bỏ tôi ồn ào, bẩn thỉu, hôi hám.
Nhưng không ngờ, anh ấy một tay giật phăng chiếc tã trên mông tôi, đặt tôi trở lại giường, quay người lục tìm tã.
"Ị ra quần rồi sao không nói! Thật là không thích sạch sẽ."
Tôi i i a a phản đối.
Tôi rõ ràng đã nói rồi mà, là anh không hiểu tiếng trẻ con, đồ ngốc!
Giây tiếp theo, mông tôi bị nâng lên, anh ấy nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau sạch chất bẩn trên người tôi, lại vụng về muốn mặc tã cho tôi.
Vừa mặc được một bên chân, anh ấy bỗng nhiên rụt tay lại, vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm vào tay mình.
Tôi tè ra rồi.
Tôi cười hì hì, nhả ra một bong bóng, ai nhìn vào cũng thấy tôi chột dạ.
Mặt mày anh ấy tái mét, giơ tay về phía tôi.
Tôi giật mình kinh hãi, nhân vật phản diện vẫn là nhân vật phản diện, không nên quá tùy tiện như vậy, theo bản năng giơ tay lên muốn che chắn.
Nhưng chỉ cảm thấy mông bị vỗ nhẹ một cái.
"Sau này khi nào muốn tè thì nhớ kêu 'a a' hai tiếng, biết không?"
Tôi: "A a!"
Anh ấy lại lấy một chiếc tã khác mặc cho tôi, lần này không có gì xảy ra cả.
Mông thoải mái rồi, bụng lại bắt đầu đói, tôi "a a" kêu lên, tay cố gắng chỉ vào bụng.
Một lúc lâu sau, Lục Hành mới hiểu ra ý tôi, hỏi:
"Có phải em đói không?"
Tôi: "A!"
Anh ấy đứng dậy bế tôi lên, thân hình bé nhỏ của tôi rơi vào vòng tay vững chắc của anh, cứ như trở về nơi an toàn nhất.
Khiến người ta có chút buồn ngủ.
Tôi nằm trên vai anh ấy nhìn gương mặt nghiêng cẩn thận pha sữa của anh ấy, từ từ ngáp một cái.
Thật ra, anh ấy cũng khá dịu dàng mà.
3.
Đến khi sữa vào miệng, tôi đã sắp ngủ rồi.
Anh ấy bắt chước hướng dẫn vừa học được trên điện thoại, vỗ ợ hơi cho tôi, từng cái một vỗ về tôi vào giấc ngủ.
Nóng... nóng quá...