Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Tôi Xuyên Thành Em Gái Của Nam Phụ Phản Diện
Chương 4
Bố tôi từ dưới đất bò dậy, mặt đỏ tía tai giơ nắm đấm lên, nhưng lại rụt tay lại ngay khi nhìn thấy ánh mắt Lục Hành.
Còn mẹ tôi thì chỉ khóc lóc nói: "Lục Hành, mẹ là mẹ con mà, các con sao lại không nhận mẹ chứ!"
Đột nhiên, Lục Hành cười lạnh một tiếng: "Bà tính là mẹ cái gì? Tiểu Mãn và tôi đã từng uống một giọt sữa nào của bà, hay bà đã chăm sóc chúng tôi dù chỉ một ngày chưa?"
Tôi dụi đầu vào vai anh nức nở, cảm nhận được cơ thể anh run rẩy, chỉ có thể cố gắng áp sát thân hình nhỏ bé của mình vào anh.
Đôi vợ chồng này vĩnh viễn chỉ mang đến cho Lục Hành sự đau đớn và sỉ nhục.
Đừng buồn, anh trai , còn có em đây.
"Bây giờ gia chủ của nhà họ Lục là tôi, sau này nếu các người biết an phận thủ thường tôi còn có thể cho các người miếng cơm ăn, nếu không biết tốt xấu, đừng trách tôi độc ác!"
Anh ấy cười, tựa như rắn độc lộ ra nanh vuốt, âm hàn ẩm ướt.
"Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và Tiểu Mãn nữa, nếu không tôi không dám đảm bảo xe của các người có đột nhiên phát nổ trên đường hay không đâu."
Bố mẹ tôi kinh hãi, đứng ngây người tại chỗ không biết làm gì, còn bác Chu đã đưa tay mời họ ra ngoài.
"Sau này mỗi tháng các người chỉ có hai vạn tiền sinh hoạt phí, cút!"
Họ còn muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt lời ngay khi nhìn thấy ánh mắt của anh trai , rồi hậm hực bỏ đi.
Họ vừa đi, tinh thần gắng gượng của tôi liền sụp đổ, một đứa bé sơ sinh bị dọa sợ như vậy tối đó liền sốt cao, cả người khó chịu như bị ném vào lò lửa thiêu đốt.
Giọng nói lo lắng của anh trai vang vọng bên tai tôi, nhưng tôi buồn ngủ quá, chỉ có thể gắng gượng giơ tay tát anh một cái.
Mở mắt ra lần nữa, cả người đau nhức, Lục Hành đứng ngoài phòng bệnh nhìn tôi qua lớp kính.
Tôi cố gắng vùng vẫy một chút, nhưng lại bị những thiết bị trên người trói buộc.
Khó chịu quá, anh trai anh ở đâu, Tiểu Mãn khó chịu quá.
Tôi há miệng khóc lớn, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.
Tìm một lúc không thấy, tiếng khóc càng lúc càng lớn, khiến tim Lục Hành như bị ai đó bóp nghẹt.
Chỉ hận người nằm trên giường không phải là anh.
Tại sao lại để Tiểu Mãn của anh chịu khổ như vậy.
Đến khi tôi ra khỏi phòng ICU, cả người gầy rộc đi, ôm vào cũng thấy hơi cấn người.
Lục Hành tức đến đỏ mắt, ôm đứa bé nhỏ xíu trong lòng mà lòng nóng như lửa đốt.
"Đáng lẽ phải để bọn chúng chết đi!"
Tôi giật mình, há miệng muốn khuyên anh, nhưng lại không phải tiếng trẻ con, mà là một tiếng gọi ngọng nghịu: "Anh trai?"
Cánh tay đang ôm tôi khựng lại, tôi ngước lên nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lục Hành, anh run rẩy lấy điện thoại ra ghi âm: "Gọi lại một tiếng nữa!"
"Anh trai!"
"Gọi lại một tiếng nữa!"
"Anh trai!"
"Gọi lại..."
Tôi giơ tay tát một cái, tự động tắt tiếng.
8
Ngày tôi xuất viện là một ngày nắng đẹp hiếm có, nhưng không ngờ lại gặp Ôn Nhu.
Sức mạnh của cốt truyện lại bắt đầu ảnh hưởng đến Lục Hành, nhìn thấy anh từ một người bình thường biến thành một kẻ âm u.
Ôn Nhu co rúm người vào góc tường run rẩy, không dám tiến lên nữa.
"Sao, tên đó không đi cùng em à? Hay là hai người chia tay rồi?"
Lục Hành cười tiến lại gần Ôn Nhu, từng bước mang theo sự áp bức cực lớn.
Nếu trên người anh không treo đầy đồ dùng cho trẻ sơ sinh thì tôi nghĩ cảnh này nhất định rất ngầu.
Nhưng rất tiếc, anh có một đứa em gái không yên phận là tôi.
Một tiếng "bịch" vang lên, Ôn Nhu run rẩy giơ tay chỉ vào tôi: "Ị... ị ra rồi..."
Lục Hành lập tức mất hết dáng vẻ lạnh lùng, tức giận bế tôi lên xe, vừa đi vừa mắng: "Lục Tiểu Mãn em cố ý đúng không, thấy anh xấu hổ em vui lắm hả?"
"Khúc khích khúc khích!"
Sau nhiều lần quan sát, tôi phát hiện ra, chỉ cần Lục Hành không đến gần nữ chính thì anh ấy chỉ là một người bình thường có chút u uất mà thôi.
Nhưng cứ đến gần nữ chính là anh ấy lại không kiềm chế được mà phát điên, ngoài tôi ra không ai có thể chuyển hướng sự chú ý của anh ấy.
Nhận ra điều này, tôi bắt đầu bám lấy Lục Hành chặt hơn, không cho anh ấy rời xa một bước.
Mà nam nữ chính cũng đang tận tâm tận lực đi theo cốt truyện, đã đến giai đoạn nữ chính mang thai bỏ trốn. Lúc này nữ chính đã bị gia đình bắt về, sắp sửa đưa cô ta cho Lục Hành rồi.
Trong nguyên tác, Lục Hành giam cầm nữ chính trong biệt thự, mặc dù không làm gì cả, nhưng lại khiến nam chính hận anh ấy đến tận xương tủy.
Khi anh ấy đích thân đi bắt nữ chính đang bỏ trốn, anh ấy gặp tai nạn xe, mất đi đôi chân, trực tiếp dẫn đến cái chết sau này.
Việc tôi phải làm là bảo vệ Lục Hành, không để anh ấy bị cốt truyện khống chế nữa.
Vì vậy sau khi Ôn Nhu bỏ trốn, tôi lại dùng lại chiêu cũ, muốn giữ chân Lục Hành.
Nhưng anh ấy chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi, ôn tồn nói: "Chiêu này vô dụng rồi, nhóc con, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về."
Tôi chỉ có thể không cam tâm nhìn anh ấy rời đi.
Nhưng sau khi anh ấy đi, một nỗi sợ hãi mãnh liệt lan tỏa trong lòng tôi, khiến tôi không tự chủ được mà khóc thét lên.
Lục Hành nghe thấy tiếng động liền dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Tôi sau khi anh ấy đi cũng không ngừng khóc, khóc đến khản cả giọng, cổ họng khô rát không thành tiếng.
Bác Chu và người làm vây quanh tôi, dùng hết mọi cách cũng không thể khiến tôi ngừng khóc.
Đồ chơi mà bình thường tôi thích nhất cũng bị tôi ném hết, chỉ chỉ vào ảnh của Lục Hành mà gọi anh trai.
Bác Chu cẩn thận hỏi: "Tiểu thư muốn thiếu gia về sao?"
Tôi gật đầu.
"Nhưng thiếu gia có chuyện rất quan trọng phải làm."
Tôi vừa há miệng ra, lại khóc.
Bác Chu thấy vậy hoàn toàn hết cách, đành gọi điện thoại cho Lục Hành.
Lục Hành đang lao nhanh trên đường cao tốc, nhìn thông tin định vị trên điện thoại, ánh mắt tối sầm lại.
Đang xuất thần, điện thoại đột nhiên có cuộc gọi đến, anh nhấc máy, là giọng của bác Chu.
Nhưng Lục Hành không nghe rõ đối phương nói gì, chỉ nghe thấy trong nền có một giọng nói nhỏ bé đang gào khóc xé lòng xé dạ.
Một lúc sau, anh giảm tốc độ, thở dài một tiếng rồi đánh lái mạnh: "Ngừng bắt người, về dỗ con bé đã."
Khi anh đang lái xe quay lại, phía sau xe lại truyền đến một tiếng động lớn, anh dừng xe quay đầu lại nhìn, là một chiếc xe tải lớn bị lật nghiêng.
Nếu anh không kịp thời quay đầu, có lẽ đã bị đè dưới xe rồi.
Lục Hành kinh hãi, nhìn chằm chằm vào hiện trường vụ tai nạn rất lâu mới lên xe.