Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Tôi Xuyên Thành Em Gái Của Nam Phụ Phản Diện
Chương 5
Đến khi anh về đến nhà, tôi đã khóc không ra tiếng, chỉ có thể khản giọng gào khóc.
Anh vừa bước vào cửa đã ôm tôi vào lòng, không ngừng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi.
Cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng từ người anh truyền đến, tôi mới ngừng khóc, vươn tay sờ lên khuôn mặt anh ướt đẫm mồ hôi lạnh.
May quá, anh không sao.
Anh trấn tĩnh một lúc, mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Tiểu Mãn, em có phải biết gì không?"
Tôi nghiêng đầu giả ngơ: "A ba a ba?"
Tiểu Mãn chỉ là một đứa trẻ, Tiểu Mãn không biết gì hết.
Lục Hành lại thở phào nhẹ nhõm cười, anh ôm chặt tôi, nói: "Em không muốn anh đi tìm Ôn Nhu, vậy anh sẽ không đi tìm nữa, nhưng em không được làm tổn thương bản thân như vậy nữa, anh trai sẽ đau lòng."
Tôi nghiêm túc, vỗ vỗ mặt anh nói: "Tiểu Mãn... cũng thương... thương anh."
"Được, anh trai sau này sẽ không để Tiểu Mãn buồn nữa."
9
Không còn Lục Hành cản trở, Ôn Nhu và nam chính cuối cùng cũng trùng phùng, thậm chí còn sớm hóa giải hiểu lầm. Một nhà ba người viên mãn đoàn tụ.
Sau khi thất tình, Lục Hành trông có phần u ám, mỗi ngày chỉ cuộn tròn bên tôi, ngay cả công việc cũng bỏ mặc.
Tối hôm ấy, anh ấy uống say, hơi men phả ra nồng nặc, ôm chặt lấy tôi, thì thào bên tai:
"Tiểu Mãn, có phải anh thực sự không xứng đáng để được yêu không? Cha mẹ bỏ rơi anh, Ôn Nhu thì xem anh như mãnh thú tai họa… Anh như vậy, sống trên đời chẳng phải là thất bại sao?"
Tôi giãy giụa đẩy cái đầu đầy mùi rượu của anh ấy ra, suýt nữa bị hun đến nôn.
Lục Hành ngẩn người, lặng lẽ đặt tôi xuống, bật cười đầy giễu cợt:
"Anh không nên uống rượu rồi tìm em… Ngủ đi."
Anh ấy xoay người định rời đi, nhưng bất ngờ, vạt áo bị một lực nhỏ kéo lại.
Lục Hành ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy trên chiếc nôi, một viên bánh trôi nhỏ đang cố gắng giơ tay qua đỉnh đầu, hai bàn tay bé xíu cong xuống, tạo thành một hình trái tim.
"Anh trai… Tiểu Mãn yêu anh!"
Tôi cười hì hì với Lục Hành, chập chững đứng dậy, dang tay đòi bế.
Vừa được ôm lên, tôi đã cảm nhận được hơi ấm ướt át nơi cổ.
Là nước mắt của Lục Hành.
Anh ấy ôm chặt tôi, đầu vùi vào lồng ngực bé nhỏ của tôi, thân hình run rẩy, rồi bật khóc nức nở.
Tôi đưa tay vỗ nhẹ lên đầu anh ấy, vỗ từng cái một.
"Không khóc, anh trai."
Rất lâu sau, anh ấy mới ngừng khóc, quay mặt đi, che giấu đôi mắt hoe đỏ của mình.
Sau đó, anh ấy cúi đầu, nhanh như chớp hôn lên má tôi một cái.
"Anh trai cũng yêu Tiểu Mãn. Mau ngủ đi!"
Nói xong, anh ấy vội vàng chạy mất.
… Aiz, người lớn gì mà xấu hổ đến vậy.
Mãi đến sáng hôm sau, anh ấy mới chợt nhận ra điều gì đó.
"Tiểu Mãn, em biết đi rồi!?"
Vừa dứt lời, tôi đã lảo đảo đứng dậy, run rẩy từng bước tiến về phía anh ấy.
Tất cả mọi người đều nín thở, cẩn thận dõi theo từng bước chân nhỏ của tôi.
Đến khi tôi lao vào lòng Lục Hành, đám gia nhân mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Mãn! Em biết đi rồi!"
Lục Hành ôm tôi lên cao, xoay vòng vòng, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười không thể kìm nén.
"A a!" Tôi giơ tay lên, phấn khích hét lớn.
Tiểu Mãn đại vương giỏi nhất!
10
Để ăn mừng việc tôi cuối cùng cũng biết đi, chính thức bước những bước đầu tiên trong cuộc đời, Lục Hành quyết định tổ chức một bữa tiệc linh đình.
Cuộc sống của tôi đột nhiên trở nên bận rộn, liên tục bị các chị gái xinh đẹp bế đi thử hết bộ lễ phục này đến bộ trang sức khác.
Một chị gái cầm lên một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo to hơn cả miệng tôi, chuẩn bị đeo lên cổ.
"Tiểu thư da trắng nõn, sợi dây chuyền này vừa vặn tôn lên khí chất của cô bé."
Mắt tôi sáng rực, lập tức ôm chặt viên ngọc vào lòng, sau đó lại nhìn thấy một đống kim cương lấp lánh xếp chồng trước mặt, không nhịn được mà vươn tay ôm hết vào người.
Tiền, tất cả đều là tiền của tôi!
Lục Hành thấy vậy, bật cười khẽ, giơ tay véo nhẹ chóp mũi tôi, giọng nói tràn đầy cưng chiều.
"Tiểu thần giữ của, tất cả đều là của em, không cần tranh giành."
"Yêu anh trai!"
Mãi đến lúc này, tôi mới thực sự có một khái niệm rõ ràng về độ giàu có của Lục Hành. Trước kia chỉ biết anh ấy có tiền, nhưng không ngờ lại giàu đến mức này.
Nghĩ đến sau này tất cả tài sản này đều là của mình, khóe miệng tôi không kìm được mà cong lên.
Bữa tiệc tưng bừng diễn ra, vô số người vây quanh khen ngợi tôi, còn Lục Hành thì điềm nhiên ứng phó.
Anh ấy đặt tôi lên một chiếc ghế vương giả giữa muôn vàn hoa tươi, sau đó lấy ra một tập văn kiện, hướng về mọi người tuyên bố:
"Hôm nay, trước sự chứng kiến của tất cả, tôi – Lục Hành – chính thức chuyển giao toàn bộ cổ phần thuộc sở hữu của tôi trong tập đoàn Lục thị cho em gái tôi, Lục Tiểu Mãn, coi như quà mừng sinh nhật con bé."
Dứt lời, anh ấy ngửa đầu, uống cạn ly rượu.
Phía dưới lập tức xôn xao.
Mọi người đều biết Lục Hành cưng chiều tôi, nhưng không ai ngờ rằng anh ấy lại điên cuồng đến mức này – trực tiếp dâng toàn bộ gia sản cho tôi!
Tôi ngẩn người nhìn Lục Hành, hoàn toàn không hiểu giá trị của những lời này, chỉ lờ mờ cảm thấy…
Mình sắp thành đại phú bà rồi?
Lục Hành nhìn tôi, cười dịu dàng. Sự u ám trong đôi mắt ngày đầu gặp gỡ đã phai nhạt đi quá nửa, chỉ còn lại nét cười bình thản.
Anh ấy nhận lấy chén chè hoa quả từ người hầu, tiện tay xúc một muỗng đút cho tôi.
Ngon thật… nhưng sao có gì đó là lạ?
Tôi còn chưa kịp nghĩ xong, liền thấy một giọt chất lỏng đỏ thẫm rơi xuống vạt váy trắng tinh của mình, chói mắt đến mức kinh hoàng.
Ngơ ngác ngẩng đầu, tôi đối diện với ánh mắt Lục Hành, chỉ thấy anh ấy sững sờ, vẻ mặt tràn ngập kinh hãi.
Tôi muốn nói anh ấy đừng sợ, tôi không sao… Nhưng vừa mở miệng, một ngụm chất lỏng nóng hổi trào ra khỏi cổ họng. Tôi cúi xuống nhìn…
Là máu của tôi.
Lục Hành hoảng loạn lao đến, ôm chặt lấy tôi, điên cuồng lao ra ngoài. Tôi chỉ có thể nhìn thấy môi anh ấy mấp máy liên hồi, nhưng không nghe thấy gì cả.
Tôi sắp chết rồi sao?
Nhưng nếu tôi chết… Lục Hành phải làm sao bây giờ?
Mang theo nỗi hoài nghi ấy, tôi chìm vào giấc ngủ sâu, nơi chỉ còn một màu đen lạnh lẽo.
Lúc tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một màu trắng chói lóa.