TRĂNG CHIẾU NGÕ LỆ HOA

Chương 1



1

Tạ đại lang đánh thắng trận trở về, thánh thượng vui mừng, muốn ban thưởng hậu hĩnh cho Tạ gia.

Thái hậu nương nương cảm thán rằng, hôn sự của hai huynh đệ Tạ gia đến nay vẫn chưa định đoạt.

Hôm sau, trong cung ban ra hai đạo thánh chỉ tứ hôn.

Một đạo gửi đến Tần gia.

Một đạo gửi đến Đào gia.

Trước khi thánh chỉ đến, ta đang ở hậu viện, chơi đùa với một chiếc đèn lồng hình thỏ.

Chiếc đèn lồng chỉ to bằng bàn tay, trên đó vẽ hình thỏ và mặt trăng, sống động như thật.

Người tặng ta chiếc đèn dường như biết rõ, chỉ có những thứ nhỏ bé, không đáng chú ý, ta mới có thể giữ được.

Thánh chỉ ban hôn, vinh quang tột đỉnh.

Loại vinh quang này, vốn dĩ chẳng liên quan gì đến ta.

Thế nhưng lần này lại là ngoại lệ.

Sau khi tiếp chỉ, người thân của ta không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía ta.

Họ đồng lòng, quyết định rằng ta sẽ là người gả đi.

Dù rằng tỷ tỷ của ta còn lớn hơn ta một tuổi.

Chỉ vì đó là nhà họ Tạ.

Nhà họ Tạ mà toàn bộ quý nữ trong kinh thành đều e dè, tránh xa.

Ta thở dài, đưa chiếc đèn lồng cho thị nữ, dặn dò nàng trả lại.

May thay, ta chưa từng nghĩ đến việc giữ nó lại.

Trước khi xuất giá, phụ thân và đích mẫu nói với ta:

“Là con gái nhà họ Đào, đây là trách nhiệm ngươi phải gánh vác vì gia tộc.”

“Đã gả đi rồi, sống chết đều là người nhà họ Tạ, tuyệt đối không được làm những chuyện khiến gia tộc hổ thẹn.”

Ngay cả sinh mẫu của ta, Dư tiểu nương cũng nắm tay ta, nói: “Con là đứa có phúc, nhà họ Tạ tuy danh tiếng không tốt, nhưng con gả đi ít nhất cũng là chính thất.”

Ta cố gắng nở nụ cười, muốn hỏi bà rằng, nếu đây là một môn hôn sự tốt như vậy, sao không để tỷ tỷ gả đi?

Cùng là con của bà, cùng là thứ nữ, ta dung mạo bình thường, tính tình cứng nhắc, không được ai yêu quý.

Tỷ tỷ thì rực rỡ, được phụ thân và huynh trưởng cưng chiều.

Ngay cả đích mẫu cũng thiên vị nàng.

Họ đều không nỡ để nàng chịu thiệt thòi.

Nhưng tại sao không có ai thương ta một chút?

Hôn sự đã định, tỷ tỷ của ta đến tìm ta.

Nàng giơ tay khoe chiếc vòng tay trên cổ tay, cười nói: “Đây là a di ta tặng, đẹp chứ? Biểu ca cũng khen ta đeo rất hợp.”

Thấy ta không có phản ứng gì, nàng cảm thấy chán, lại nghiêng đầu, như đang nhắc nhở ta một cách tốt bụng.

“Nhân tiện, ta nghe nói Tạ nhị lang là một kẻ điên cuồng, thích hành hạ đàn bà, muội muội sau này phải cẩn thận đấy.”

Lúc này ta mới ngẩng đầu nhìn nàng.

Chúng ta là chị em ruột, nàng hiểu rõ nhất cách nào khiến ta đau lòng.

Hồi nhỏ, phụ thân đi tuần tra, mang về rất nhiều lễ vật.

Hai vị huynh trưởng và tỷ tỷ chọn trước những món mình thích.

Cuối cùng ta chỉ còn lại một chiếc ngọc liên hoàn không ai thèm ngó tới.

Hai vòng ngọc dài nửa ngón tay, khớp vào nhau, thân ngọc màu xanh biếc, trong suốt long lanh.

Ta rất thích, ngày ngày mang theo bên mình, không rời.

Sau đó, nhân lúc ta ngủ trưa, tỷ tỷ đã đập vỡ nó.

Ta tức giận đẩy tỷ tỷ một cái, khóc đến nghẹt thở.

Dư tiểu nương thấy ta đẩy tỷ tỷ, tức giận mắng ta là kẻ độc ác, nhỏ nhen.

Sau đó tỷ tỷ đem chuyện này kể với đích mẫu, đích mẫu không nói gì, lập tức sai ma ma quản sự ra kho lấy mấy món ngọc khác tặng ta.

Chỉ là từ đó về sau, ánh mắt của đích mẫu nhìn ta càng lúc càng lạnh nhạt.

Ta rõ ràng không làm gì sai, nhưng lại trở thành kẻ có tội lớn nhất.

Từ đó, tỷ tỷ như tìm được một thú vui mới.

Chỉ cần nàng muốn, chỉ cần ta có, thì đều phải là của nàng.

Dù nàng không muốn, ta cũng không có tư cách sở hữu.

Ta lạnh lùng nhìn nàng: “Nếu đã là nghe nói, tỷ tỷ tốt nhất đừng tùy tiện tung tin đồn nhảm nhí, nếu không lưỡi bị thối rữa, sẽ không thể gả vào nhà cao cửa rộng được nữa.”

“Ngươi!”

Nàng tức giận, bỏ lại một câu: “Ngươi cứ mạnh miệng đi, e rằng đến lúc chết, cũng không có ai thu xác cho ngươi!”

2

Ngày xuất giá, trời trong nắng đẹp.

Kiệu hoa đi vòng vèo một hồi lâu, hướng về ngõ Lệ Hoa mà đi.

Nhắc đến Tạ gia ở ngõ Lệ Hoa này, cả kinh thành không ai không biết.

Năm đó, Tống gia ấu tử Tống Diên vì bảo vệ thê tử Tạ Đường chịu ủy khuất, chống đối cha mẹ, đòi phân gia. Lão phu nhân Tống gia uy nghiêm bị thách thức, buông lời tàn nhẫn, muốn phân gia cũng được, trừ phi bọn họ bị xóa tên khỏi gia phả Tống gia.

Chỉ là một câu uy hiếp mà thôi, nào ngờ Tống Diên là một kẻ si ngốc, lập tức dẫn theo phu nhân và hai con trai, quay đầu rời đi.

Từ đó thoát ly khỏi Tống gia, lập nghiệp ở ngõ Lệ Hoa phía nam thành.

Không chỉ vậy, Tống Diên lập tức đổi tên hai con trai theo họ mẹ.

Hành động của Tống Diên này, có thể nói là đại nghịch bất đạo, chuyện chưa từng nghe thấy.

Ngay cả ngự sử cũng không ngồi yên được, sớ luận tội Tống Diên, hết phong này đến phong khác.

Nhưng Tống Diên vẫn khăng khăng một mực, thà mang tội bất hiếu, cũng không chịu cúi đầu trước Tống gia.

Chuyện ầm ĩ quá lớn, thánh thượng dù thương tiếc tài hoa của Tống Diên, cũng không thể không hạ chỉ, giáng chức Tống Diên.

Nào ngờ, Tống Diên trực tiếp từ quan, dẫn theo phu nhân Tạ Đường du sơn ngoạn thủy.

Người ly kinh phản đạo như Tạ gia, cả kinh thành cũng không tìm được một nhà nào khác.

Pháo nổ vang trời, trong ngõ, người người huyên náo.

Khác với sự chế giễu ngấm ngầm của thế gia đối với Tạ gia.

Bách tính chất phác lương thiện, Tạ đại lang là tướng quân bảo vệ đất nước, hôm nay những người dân đến xem, đều chân thành nói những lời chúc phúc.

“Tạ gia tam hỷ lâm môn, Tạ tiểu tướng quân đánh thắng trận trở về, lại cùng nhị lang quân cùng ngày thành thân, chúc mừng chúc mừng!”

“Bách niên hảo hợp!”

“Chúc mừng chúc mừng!”

Bách tính chất phác, ai đúng ai sai họ không quan tâm.

Tạ gia đại lang là tướng quân xông pha chiến trường, bảo vệ đất nước, xứng đáng được họ tôn trọng và ủng hộ.

Ta đoan chính ngồi trong kiệu hoa, ta hít sâu một hơi, thu lại tâm thần.

Cũng may, có Tần Dao cùng ta.

Không sai, Tần Dao cùng ta gả vào Tạ gia, là khuê mật từ nhỏ của ta.

Sau khi thánh chỉ tứ hôn ban xuống, ta cùng Tần Dao gặp mặt.

Những nữ nhi không được sủng ái trong gia tộc như chúng ta, chưa bao giờ dám mơ tưởng đến cuộc sống tương lai.

Đó không phải là thứ chúng ta có thể nắm giữ.

Mối hôn sự này rơi vào đầu chúng ta, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.

Chúng ta quyết tâm, nếu cuộc sống ở Tạ gia quá khó khăn, cùng lắm thì cùng nhau quyên sinh.

Tóm lại, bất kể sống chết, chúng ta cũng phải ở bên nhau.

Nghĩ như vậy, Tạ gia dù là hang hùm miệng sói, ta cũng không hề sợ hãi chút nào.

3

Tần Dao lớn hơn ta một tuổi, cho nên nàng được gả cho Tạ gia đại lang.

Ta gả cho nhị lang.

Nghe đồn Tạ gia nhị lang mắc bệnh nan y, tính tình thất thường, thích giết chóc nô bộc để làm vui.

Mang theo nỗi sợ hãi và mờ mịt, khăn voan che đầu trước mắt được vén lên.

Chương tiếp
Loading...