Vẫn Nhan
Chương 1
1
Khi tôi đang rán xúc xích bột mì trước cổng trường, bỗng đâu ba tên vệ sĩ áo đen bịt đầu tôi lôi lên xe.
Đến nơi, gỡ khăn trùm đầu ra, tôi mới hay người ngồi trước mặt là mẹ thái tử gia Bắc Kinh.
Con trai bà, Hạ Văn Dữ, là nam thần kiêm thái tử gia nổi danh khắp trường đại học.
Người vừa đẹp trai lại cao ráo, nam nữ nhìn vào đều muốn lên giường.
“Con là Đồng Nhan?”
Mẹ thái tử đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
“Theo tình báo từ trường học, con trai tôi hôm trước đã nhìn con tận 6.37483 giây trước cổng trường.”
“Điều này chứng tỏ nó có hứng thú với ngoại hình của con.”
“Nhiệm vụ của con là, quyến rũ nó, bẻ cong từ gay thành trai thẳng.”
Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt: “Thái tử gia thật sự là gay?!”
Đột nhiên, gã lực lưỡng sau lưng mẹ thái tử vặn vẹo nắm tay to như bát tô.
Cổ tôi bỗng dưng lạnh toát.
Xong rồi, biết được bí mật nhà giàu này, tôi có nguy cơ bị thủ tiêu diệt khẩu.
Nhưng thân phận con dân đen hèn mọn, tôi vẫn quyết định đối đầu với cường quyền tư bản thối nát:
“Thưa dì, dì không thể sỉ nhục cháu như vậy! Cháu không phải loại người tùy tiện ngủ với đàn ông! Cháu tuyệt đối sẽ không——”
Mẹ thái tử cắt ngang lời tôi: “Mười triệu tệ.”
“Mười triệu tệ tuy nhiều, nhưng cháu cũng không thể……………” Tôi ngẩng phắt đầu lên: “Mấy…mấy…mấy tệ ạ?!”
“Mười triệu tệ.”
Tôi “xoạt” một tiếng đứng dậy, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, hai chân khép nép, giơ tay chào kiểu quân đội.
“Lão bản yên tâm! Tiểu nhân bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ! Quyết không phụ kỳ vọng, không quên sơ tâm!”
2
Tuy nói người sống phải có khí phách.
Nhưng khí phách đáng giá bao nhiêu một cân chứ? Dân đen như tôi mua không nổi.
Đợi có mười triệu tệ này, tôi liền không cần rán xúc xích bột mì bán nữa, khỏi phải ngày ngày ám mùi dầu mỡ, ra đường bị chó đuổi theo cắn.
Tôi về ký túc xá, cày nát ba ngày ba đêm video dạy trang điểm trên Tiểu Hồng Thư.
Đợi đến khi trang điểm xong bước ra, bạn cùng phòng chế giễu tôi: “Bộ dạng ngực to óc rỗng.”
Mắt tôi sáng rỡ, đúng rồi, tôi ngực lớn mà! Ưu điểm này sao có thể quên được chứ!
Tôi cảm động chắp tay: “Đa tạ! Người tốt bụng trên con đường làm giàu của tôi!”
Bạn cùng phòng: “???”
Tôi mặc áo hai dây khoét ngực bó eo, váy ngắn cũn cỡn, xuất hiện ở sân bóng rổ.
Tuy rằng trường tôi mỹ nữ vô số, nhưng bộ ngực 36D cùng gương mặt trẻ thơ của tôi vẫn là tuyệt sát.
Hầu như tất cả nam sinh đều nhìn tôi.
Mà tôi thì nhìn vào mười triệu tệ của mình.
Chỉ thấy giữa đám đông, thái tử gia Hạ Văn Dữ đẹp trai đến mức đặc biệt nổi bật.
Vai rộng chân dài, ngũ quan sắc sảo, dưới lớp áo phông trắng là đường cong cơ bắp đẹp đẽ căng tràn.
Hắn thuộc kiểu đẹp trai đậm nét, vẻ ngoài lạnh lùng sắc bén, nhìn qua rất khó dây vào.
Nhưng khi Hạ Văn Dữ nhìn thấy tôi, ánh mắt hắn thật sự dừng lại trên người tôi, sau đó lại còn bước về phía tôi.
Tim tôi nhất thời đập thình thịch!
Trời ạ, chẳng lẽ hắn đã bị bộ ngực 36D của tôi chinh phục, vừa gặp đã yêu rồi sao?!
Mắt thấy chân dài hắn bước nhanh như gió đến trước mặt tôi, tôi hắng giọng, dùng giọng nói ngọt ngào nhất cất lời:
“Bạn học Hạ, cậu tìm tớ sao…”
Hạ Văn Dữ cúi đầu nhìn tôi, nhíu mày như thể đang giằng xé một hồi, môi mỏng thốt ra sáu chữ lạnh nhạt:
“Cho hai cây xúc xích.”
3
Đáng ghét!
Thái tử gia sao cũng thích ăn đồ ăn vặt thế hả!
Tôi vừa nghiến răng nghiến lợi rán xúc xích bột mì, vừa lén liếc nhìn Hạ Văn Dữ đang đứng chờ trước quầy.
Dáng vẻ hắn thanh lãnh, một tay đút túi quần, cúi đầu xem điện thoại.
Tôi đưa xúc xích bột mì cho hắn.
Nhân cơ hội bắt chuyện.
“Kia… bạn học Hạ, cậu đẹp trai như vậy, có bạn gái chưa?”
Hạ Văn Dữ mặt không chút biểu cảm: “Chưa có.”
“Cậu không định tìm một người sao?”
“Tôi không hứng thú với phụ nữ.”
Quả nhiên!
Tôi không nản lòng, mắt thấy hắn sắp lên chiếc Maybach rồi, tôi ôm máy rán xúc xích bột mì, ba chân bốn cẳng đuổi theo.
“Quản lý đô thị tới rồi, có thể cho tớ trốn nhờ một chút không.”
“Bạn học Hạ, cầu xin cậu!
“Cậu cũng không muốn trở thành một người vô tình vô nghĩa chứ hả?”
Tôi khom lưng trước cửa sổ xe cầu xin hắn, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp.
Hạ Văn Dữ mất kiên nhẫn liếc nhìn tôi một cái.
Ánh mắt dừng lại nơi cổ áo tôi hé mở vì khom người, yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, đột ngột dời mắt đi.
Giọng nói vẫn lạnh băng như cũ.
“Lên xe, nhưng không được tới gần tôi.”
Tôi vừa định ngọt ngào nói lời cảm ơn, hắn lại lạnh lùng bổ sung: “Càng không được nói chuyện.”
4
Tôi theo Hạ Văn Dữ đến quán bar.
Hắn cùng đám bạn bè ngồi ở khu VIP, tôi mặt dày mày dạn cũng ôm máy rán xúc xích bột mì ngồi ở rìa ngoài.
Còn nhân tiện bán được mười mấy cây.
Trong lúc kiếm chút tiền lẻ, tôi cũng không quên mười triệu tệ của mình.
Tôi dựng tai nghe ngóng Hạ Văn Dữ và bạn bè hắn nói chuyện:
“Hạ ca, Khải ca cũng không cố ý lừa gạt anh, cậu ấy cũng chỉ là nhất thời ma xui quỷ khiến…”
Lừa gạt anh?
Thái tử gia bị đàn ông lừa tình?!
Tôi lén lút liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy ngón tay thon dài của Hạ Văn Dữ siết chặt ly rượu, dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt tuấn tú âm trầm.
Rất phù hợp với bộ dạng tức giận sau khi bị đá.
Bạn hắn vẫn còn khuyên nhủ: “Dù sao anh và Khải ca ở bên nhau, không có vấn đề về thuế vụ, cũng không sợ bị phơi bày…”