Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Vẫn Nhan
Chương 2
Không có vấn đề về ngủ*?
*Nữ chính nghe lầm "税务" (thuế vụ) thành "睡过" (ngủ).
Xem ra thái tử gia vẫn còn là một chàng trai tân thuần khiết đó nha!
Tốt tốt tốt, vậy thì dễ làm rồi.
Đặt câu hỏi: Một người đàn ông bị một người đàn ông khác làm tổn thương trái tim, biện pháp tốt nhất là gì?
Đáp: Khiến hắn thích phụ nữ.
5
Tôi bắt đầu rầm rộ theo đuổi Hạ Văn Dữ.
Hắn đi học, tôi giúp hắn giữ chỗ; hắn tan học, tôi giúp hắn mua cơm.
Tôi còn dùng chiêu dụ “xúc xích bột mì 9.9 tệ ăn thả ga một tháng”, thành công moi được số điện thoại của hắn từ tay bạn cùng phòng.
Mỗi ngày không ngừng nhắn tin chúc ngủ ngon, chào buổi sáng, buổi chiều, còn thêm vào tuyển tập những lời tán tỉnh tuyệt sát mà tôi sưu tầm được.
Hạ Văn Dữ chưa bao giờ trả lời tôi.
Khi thấy tôi cũng mặt vô cảm, cao lãnh đến cực điểm.
Tôi cứ theo đuổi như vậy suốt hai tháng.
Hạ Văn Dữ có cảm động hay không tôi không biết, nhưng tôi thì không dám động đậy nữa rồi.
Tiền sinh hoạt của tôi cạn đáy.
Buổi chiều, tôi lần đầu tiên không đi xem Hạ Văn Dữ chơi bóng, cũng không gửi tin nhắn tình cảm cho hắn, mà là bắt đầu bày sạp bán xúc xích bột mì trở lại.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Người có [mười triệu tệ] gửi tới một tin nhắn: [?]
Ủa? Thái tử gia đây là gửi nhầm sao?
Nhưng tôi tạm thời không rảnh để ý, đang rán xúc xích, bạn học nam cùng lớp xuất hiện, e thẹn đưa cho tôi một đóa hoa hồng.
“Đồng Nhan, tớ thích cậu lắm, tặng cậu…”
Tôi ngẩn người.
Nhưng có cô gái nào lại không thích hoa chứ.
Tôi đang định nhận lấy, một bàn tay thon dài đẹp đẽ đột nhiên từ phía sau vươn tới, chặn ngang đóa hoa——
“Ê! Ai giật hoa của tớ…”
Lời còn chưa dứt, ngẩng đầu lên tôi mới phát hiện, người giật hoa lại là Hạ Văn Dữ.
Hắn vẫn còn mặc áo bóng rổ, trán lấm tấm mồ hôi, ngón tay dài siết chặt đóa hoa, gương mặt tuấn tú âm trầm.
Đây là…ghen rồi sao?!
Xem ra kế hoạch theo đuổi đàn ông của tôi rất thành công đó nha!
Nghĩ đến việc hắn có lẽ sẽ nói những lời như “Bạn học, cậu đang đùa với lửa”, “Chết tiệt, cô ấy là người phụ nữ của Hạ Văn Dữ tôi”, vân vân.
Tôi liền lập tức phối hợp làm bộ e lệ nũng nịu: “Ôi chao, bạn học Hạ, cậu thật là bá đạo mà…”
Giây tiếp theo, lại nghe Hạ Văn Dữ lạnh lùng mở miệng: “Tôi thuộc hội sinh viên, hoa này cấm hái trong vườn hoa trường, viết kiểm điểm nộp lên phòng hành chính.”
Bạn học nam nhận ra hắn, sợ đến mức ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Hạ Văn Dữ khinh thường cười nhạo một tiếng, ánh mắt lúc này mới chuyển hướng sang tôi, mày rậm nhíu lại:
“Cậu nói gì? Cái gì bá đạo?”
Tôi: “…Cậu nghe nhầm rồi, tớ nói là bạt đao, cậu thật là bạt đao tương trợ, giúp tớ nhận diện kẻ trộm hoa. Tớ muốn nói cảm ơn cậu.”
Hạ Văn Dữ vẫn giữ vẻ ngoài cao lãnh xa cách người sống.
Và nói với tôi: “Lần sau thấy hoa cấm hái đừng nhận, nếu không sẽ bị trừ điểm học phần.”
“…Ờ.”
Chuyện gì thế này! Không phải là tình yêu ngọt ngào sao? Sao lại biến thành phim giáo dục bảo vệ hoa rồi?
Tôi hắng giọng, ngọt ngào hỏi: “Bạn học Hạ, cậu đang chơi bóng mà chạy ra đây, là cố ý tìm tớ sao?”
Hạ Văn Dữ: “Ừ.”
Tôi kích động: “Vậy cậu——”
Hạ Văn Dữ: “Để mua xúc xích bột mì, hai cây.”
Ăn ăn ăn! Cả ngày chỉ biết ăn!
Tôi tức tối phết tương ớt lên xúc xích, lại không chịu thua hỏi:
“Bạn học Hạ, tin nhắn dấu chấm hỏi cậu gửi cho tớ lúc nãy, là có ý gì vậy?”
Hắn nói: “Trước đó cậu gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.”
Mắt tôi sáng lên: “Cậu đều đã thấy hết rồi——”
“Điện thoại tôi bị hỏng, tin nhắn bị mã hóa loạn xạ, nên hỏi cậu rốt cuộc đã gửi cái gì.”
Hạ Văn Dữ nghĩ đến điều gì đó, lại nhíu mày nói: “Cậu là gửi tin nhắn rác hàng loạt sao? Sau này đừng làm vậy nữa, thuộc hành vi vi phạm pháp luật đấy.”
Tôi vỡ trận: “…Vậy còn việc tớ giữ chỗ cho cậu nữa! Còn việc tớ mua cơm cho cậu nữa! Tớ đối tốt với cậu như vậy, tớ vì cái gì cậu không biết sao!”
Hạ Văn Dữ nhướng mày, như thể đột nhiên hiểu ra, mất kiên nhẫn nhếch môi nói.
“Ra là vậy, được thôi, tôi đồng ý với cậu.”
Tôi như thể nghe thấy thông báo tiền mười triệu tệ đã vào tài khoản, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Thật sao?!”
Hạ Văn Dữ khinh thường cười nhạo một tiếng: “Ừ, tôi nói với quản lý đô thị một tiếng, sau này sạp xúc xích bột mì của cậu được bày thêm nửa tiếng, được yên ổn rồi chứ hả?”
Tôi: “…”
Nhìn đôi mắt trong veo không hề có dục vọng với tôi của thái tử gia, tôi biết, đã đến lúc phải thay đổi rồi.
6
Theo đuổi hắn ấm a ấm ớ như tôi, đợi đến tám mươi năm sau thành công, Hạ Văn Dữ sợ là muốn ngủ với tôi cũng không nhấc nổi eo nữa rồi.
Hơn nữa giai đoạn này hắn vẫn còn thích đàn ông, căn bản không hiểu được chỗ tốt đẹp của phụ nữ.
Thế là tôi thức đêm cày bù một trăm cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo.
Tổng kết tinh túy chính là hai chữ: sắc, dụ.
Chuyện trên giường cũng giống như sút bóng, không thể để đàn ông chỉ ngắm bóng, phải thuần thục sờ bóng mới được.
Tôi cúi đầu nhìn bộ ngực 36D của mình, ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước ra cửa.
Tôi nhận được tình báo độc quyền từ bạn cùng phòng Hạ Văn Dữ, tối nay hắn tổ chức party ở biệt thự riêng.
Đến hiện trường, tôi liếc mắt một cái liền thấy Hạ Văn Dữ.
Hắn quá đẹp trai, đứng ở đó, như hạc giữa bầy gà.
Bao nhiêu cô gái bên cạnh liếc mắt đưa tình với hắn, hắn không thèm để ý, cứ nhất định phải nói chuyện với một cậu con trai cao cao gầy gầy.
Đáng sợ nhất là, tôi còn nghe thấy người khác gọi cậu con trai cao gầy kia là: “Khải ca.”
Khải ca!
Chính là cái tên tối hôm đó tôi nghe lén được ở quán bar, người đàn ông đã lừa gạt Hạ Văn Dữ!
Tồi tệ rồi, bọn họ muốn nối lại tình xưa sao? Gương vỡ lại lành đam mỹ văn?!
Trong lòng tôi nhất thời báo động ầm ĩ.
Tôi lén lút tiến lại gần, tuy rằng xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng tôi vẫn nghe được loáng thoáng đoạn đối thoại của bọn họ.
Chỉ nghe thấy “Khải ca” kia nói với Hạ Văn Dữ:
“A Dữ, tớ không cố ý lừa gạt cậu, tớ chỉ là bị lừa thôi, là người phụ nữ kia lừa tiền của tớ…”
“Chúng ta bên nhau bao nhiêu năm rồi, cậu cho tớ thêm một cơ hội có được không? Tớ muốn quay lại ‘Phú Hòa’.”
Muốn quay về bên nhau*?
Tốt thôi, tên tra nam hai lòng này, đã cắm sừng rồi, còn có mặt mũi đến cầu xin quay lại!
*Nữ chính nghe nghe nhầm "回到富和" (quay về Phú Hòa) thành "回到复合" (quay về bên nhau).
Mà Hạ Văn Dữ môi mỏng mím chặt, trông có vẻ hơi dao động.
Quả nhiên, hắn trầm giọng mở miệng: “Cậu muốn quay về làm thuế vụ thì được, nhưng chúng ta phải ước pháp tam chương…”
Quay về ngủ với tôi thì được*?