Vẫn Nhan

Chương 5



14

Tôi thành công bỏ túi một mười một triệu tệ.

Lật ngược thế cờ, cắt đứt một mẻ đám “rau hẹ” nhà tư bản, cảm giác này, sảng khoái vô cùng.

Tôi thuê luật sư chuyên nghiệp, hợp đồng viết rõ ràng, an toàn.

Mẹ thái tử ra lệnh cho tôi trong vòng ba ngày phải rời xa con trai bà.

Có tiền rồi, tôi dự định xuất ngoại tản bộ cho khuây khỏa, tiện thể đi xem trước trường nghiên cứu sinh mà mình đã chọn.

Sáng ngày đi, vốn dĩ tôi định nhắn tin cho Hạ Văn Dữ nói lời chia tay.

Nhưng nghĩ lại, chúng tôi vốn dĩ căn bản chưa từng ở bên nhau.

Hắn chưa từng tỏ tình, cũng chưa từng công khai tôi trên mạng, chúng tôi chưa từng có bất kỳ lời hứa hẹn nào với đối phương.

Chúng tôi ở bên nhau, ngoài “làm” ra thì chỉ có “làm”.

Chuyện trên giường không gọi là hồi ức, mà là bốc đồng.

Từ “chia tay”, vốn dĩ chẳng liên quan gì đến chúng tôi.

Thế là tôi gửi: [Tớ đi đây, sau này có cơ hội cùng nhau ăn cơm. Tạm biệt, bạn học Hạ.]

Gửi xong tôi liền xóa hắn, tắt máy vào sân bay.

Kết quả lại đụng phải một người không ngờ tới ở phòng chờ.

Khải ca.

Đối diện với người này, ờm…người yêu cũ của người yêu cũ? Tôi có chút lúng túng, vốn dĩ không muốn mở miệng.

Nhưng Khải ca lại chủ động chào hỏi tôi: “Chào, cậu là Đồng Nhan đúng không, tôi biết cậu, bạn gái A Dữ.”

Hả?

Tệ rồi, tên tra nam này sẽ không xông vào giữa đám đông túm tóc đánh nhau với tôi chứ?

Trách tôi bẻ thẳng bạn trai của hắn?

Tôi cảnh giác nhìn hắn: “Anh có chuyện gì sao?”

Khải ca mặt mày tươi rói: “Không có gì, à đúng rồi, A Dữ đâu, không đi cùng cậu sao?”

Tôi lạnh nhạt: “Không có. Sao tôi phải đi cùng hắn?”

Khải ca: “Không phải hai người đang ở bên nhau sao, cậu một mình xuất ngoại, A Dữ không đi cùng cậu à?”

Nói nhiều thật đấy.

Tôi không thèm để ý đến hắn nữa.

Khải ca nghi hoặc nhìn tôi mấy lần, đột nhiên đứng dậy đi gọi điện thoại.

Tôi cảm giác hắn muốn gọi người đến đánh tôi.

Nhưng tôi không sợ, giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng lẽ ai cũng là thái tử gia chắc?!

Nhưng vạn vạn lần tôi không ngờ tới, Khải ca thật sự gọi thái tử gia tới thật.

15

Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Văn Dữ xuất hiện, tôi rối bời.

Hắn một thân tây trang đen thẳng thớm, giày da bóng loáng, sau lưng còn có mấy tên vệ sĩ áo đen đi theo.

Ba chữ “bạn học Hạ” bỗng dưng nghẹn ứ ở cổ họng tôi.

Hiện giờ, hắn đâu còn là cậu sinh viên đại học mua hai cây xúc xích bột mì trước cổng trường nữa.

Thời còn ở trường, thật ra cảm giác không rõ ràng lắm.

Mọi người đều là sinh viên đại học cùng nhau đi học ăn cơm.

Nhưng một khi bước chân vào xã hội, khoảng cách giữa người và người liền hiện ra.

Địa vị, thân phận, trang phục, khí chất.

Chỉ ngắn ngủi nửa năm thôi, đã khác nhau một trời một vực.

Bây giờ, hắn là Hạ tổng.

Là thái tử gia nhà họ Hạ, hào môn đẳng cấp thật sự.

Hạ Văn Dữ đi đến trước mặt tôi, ánh mắt đảo qua hành lý của tôi, mày rậm lạnh lùng nhíu lại.

“Đi đâu?”

Chúng tôi đã lâu không gặp nhau rồi, vừa nhìn thấy hắn, tôi có chút luống cuống tay chân.

Hắn lại giơ điện thoại ra, trên màn hình là tin nhắn chia tay tôi gửi mấy tiếng trước.

“Đồng Nhan, tôi cho em ba phút giải thích.”

Khải ca kia vẫn còn lải nhải không ngừng bên cạnh:

“A Dữ, có phải cô ta muốn chuồn êm ra nước ngoài không hả? Vậy tôi có tính là lập công lớn cho anh không? Tôi có thể quay về ‘Phú Hòa’ không?”

“Câm miệng!” Tôi giận sôi máu, quát thẳng vào mặt hắn: “Anh còn mặt mũi nào mà nhắc đến chuyện quay lại hả! Đồ tra nam chết tiệt cắm sừng người khác!”

Hạ Văn Dữ trực tiếp nói với Khải ca: “Được, quay về ‘Phú Hòa’.”

Cái gì?

Được? Sẽ quay lại?!

Mắt thấy người đàn ông vất vả lắm mới bẻ thẳng được lại sắp cong về, quan trọng nhất là—

Một ngàn một trăm vạn có khả năng bị mẹ thái tử đòi lại.

Tôi lập tức bùng nổ.

“Quay lại quay lại! Cả ngày chỉ biết quay lại! Tôi quay lại cái đầu mẹ cậu ấy!

“Hạ Văn Dữ, cái loại tra nam đùa bỡn tình cảm của cậu, sao cậu cứ mãi không quên được vậy hả? Cậu thiếu não à?!

“Dù cậu có muốn quay về làm gay đi nữa, cậu cũng không thể tìm cái loại đàn ông này chứ! Ngủ với hắn cậu không thấy ghê tởm sao!”

Lời vừa dứt.

Bốn phía một mảnh tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều đang nhìn chúng tôi.

Khải ca mặt mày ngơ ngác: “Ai…ai là gay? Ai ngủ với ai?”

Mặt Hạ Văn Dữ đã đen hơn cả đáy nồi rồi.

Hắn trừng trừng nhìn tôi hồi lâu, không giận mà cười:

“Tôi là…gay?

“Đồng Nhan, đây là lý do em tiếp cận tôi?

“Là mẹ tôi tìm em?”

Thấy chưa! Bảo sao là thái tử gia, đầu óc đúng là hơn người thường, năng lực suy luận logic điểm mười!

Nếu tôi không phải người trong cuộc, thật sự muốn vỗ tay cho hắn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...