Vẫn Nhan

Chương 6



16

Nhưng tôi không có cơ hội vỗ tay.

Vé máy bay của tôi bị Hạ Văn Dữ xé nát, túi xách và hành lý cũng bị vệ sĩ áo đen của hắn cướp đi.

Hắn dễ dàng mang tôi ra khỏi sân bay.

Tôi bị hắn nhốt vào biệt thự.

Chính là căn biệt thự chúng tôi từng “làm” suốt nửa năm.

“Cậu làm gì vậy? Hạ Văn Dữ, đây là giam giữ người trái pháp luật đó!”

Hắn trực tiếp ném điện thoại qua: “Vậy thì báo cảnh sát bắt tôi đi.”

Vừa nói, hắn vừa lộ ra một nụ cười lưu manh rất xấu xa.

“Tốt nhất là em cầu nguyện tôi bị giam lâu một chút, nếu không đợi tôi ra ngoài, xem tôi xử lý em thế nào.”

“…” Tôi nghĩ ngợi một chút, đổi cách nói: “Cậu làm vậy có ý nghĩa gì chứ? Cậu định nhốt tớ đến bao giờ?”

“Có ý nghĩa chứ, tiểu thuyết cường thủ hào đoạt em cho tôi xem, nam chính đều nhốt nữ chính ba năm đấy.”

Tôi nghẹn họng trước lời hắn.

“Được thôi, vậy cậu có bản lĩnh thì cứ nhốt tớ mãi đi, dù sao mẹ cậu sẽ đến cứu tớ.”

Tôi đứng dậy muốn đi vào nhà vệ sinh.

Hạ Văn Dữ đột nhiên túm chặt cổ tay tôi.

“Mẹ tôi đã cho em bao nhiêu tiền?”

[....]

Tệ rồi, hắn muốn đòi lại sao?

Tôi lập tức cảnh giác, hắn đánh giá vẻ mặt của tôi, lại nói: “Một cuộc điện thoại, tôi có thể tra ra ngay.”

Cũng phải.

Thái tử gia trong vòng ba phút là có thể biết được mọi thông tin.

Tôi thành thật nói: “Mười một triệu tệ.”

“Chỉ có mười một triệu tệ thôi sao? Đồng Nhan, vì chút tiền ấy, em có thể làm ra loại chuyện này? Tôi trong mắt em chỉ đáng giá chút tiền ấy thôi sao?”

Chút tiền ấy thôi sao?

Nhẹ nhàng vậy thôi, phòng tuyến tâm lý của tôi vỡ tan tành.

“Hạ Văn Dữ, xin lỗi, cho dù là một nửa của mười một triệu tệ, là một phần ba, là một phần năm, đối với tôi đều là một khoản tiền lớn, là một khoản tiền khổng lồ, là——”

Là số tiền còn quý hơn cả hai mạng người của ba mẹ tôi.

Câu nói này tôi không nói ra, cảm thấy quá ủy mị, quá không giống tôi của trước đây hoạt bát vui vẻ.

Tôi biết mình không có lý, nhưng tôi chính là khó chịu.

Tôi quay mặt đi.

Lại bị Hạ Văn Dữ xoay trở lại.

Đôi mắt đen kịt đầy giận dữ của hắn gắt gao nhìn chằm chằm tôi:

“Tiền quan trọng hơn tôi sao?

“Đồng Nhan, nhìn tôi.”

“Phải.” Tôi đối diện với ánh mắt hắn: “Tiền quan trọng hơn anh, đối với tôi, tiền quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

Lực tay Hạ Văn Dữ trên cằm tôi đột ngột mạnh thêm.

Tôi cảm giác cằm mình bị hắn bóp đến đau điếng, không biết có bị rối loạn khớp thái dương hàm hay không.

Sắc mặt Hạ Văn Dữ đáng sợ nhìn tôi, trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy hắn muốn bóp chết tôi.

Nhưng hắn không làm vậy.

Mà là ôm ngang người tôi lên, thô lỗ ném lên giường.

Thân hình cao lớn của hắn ập xuống, xé toạc váy của tôi, cưỡng hôn tôi.

Tôi biết hắn tức giận muốn phát tiết.

Dù sao, tôi thật sự đã lừa gạt hắn.

Tôi không phản kháng, ngủ với một trai đẹp cực phẩm như hắn, tôi không cảm thấy thiệt thòi, sau này chưa chắc đã có thể gặp lại.

Nhưng tôi không phản kháng, Hạ Văn Dữ lại không vui.

Xé được một nửa, hắn đột ngột đứng dậy, trừng trừng nhìn tôi.

“Giỏi lắm Đồng Nhan, em thật sự giỏi lắm.”

“Xem lão tử là đồ miễn phí hả?”

Người vỡ trận hình như đã biến thành hắn rồi.

Hắn nói xong liền sầm cửa bỏ đi.

Tôi mơ hồ nghe thấy Hạ Văn Dữ nói với vệ sĩ ngoài cửa, không được đưa cơm cho tôi.

Hắn là muốn bỏ đói tôi đến chết sao?!

17

Đói chết thì chắc chắn là không thể chết đói được.

Trong biệt thự có ao cá, tôi tay không bắt mấy con cá, ngồi trong sân nướng.

Mùi thơm hấp dẫn cả đám vệ sĩ tới.

Tôi chia cho mỗi người một con cá nướng.

Lúc bọn họ đang ăn, bị Hạ Văn Dữ đột nhiên đi tới bắt gặp.

Tôi lập tức nói: “Là tôi ép bọn họ ăn.”

Hạ Văn Dữ đột nhiên lại vỡ trận.

Hắn cười lạnh: “Tốt lắm, đối xử với vệ sĩ tốt vậy cơ à?”

Tôi: “?”

Hắn ném thứ gì đó giống như hộp cơm trong tay vào thùng rác.

Sau đó mấy bước tiến lên, một cước đá văng đống cá nướng của tôi.

Tôi đứng dậy, trừng mắt nhìn hắn.

“Anh làm cái gì vậy! Lãng phí lương thực thật đáng xấu hổ!”

“Vậy em thì không đáng xấu hổ chắc?” Hạ Văn Dữ giơ tay dùng sức bóp chặt cằm tôi, ép tôi đối diện với hắn.

Đáy mắt hắn trở nên sâu thẳm, nhìn thẳng vào tôi, giọng nói vừa khàn vừa cứng.

“Em…có từng thích tôi, dù chỉ một giây không?”

Thích?

Tôi ngẩn người.

Trong hai mươi năm qua, cuộc đời tôi chỉ có việc dậy sớm tham lam kiếm tiền học phí.

Từ “thích” quá đỗi thần thánh và xa vời.

Đối với tôi mà nói, không có thích hay không thích, mà là có thể hay không thể.

Ví dụ như, có thể mua nổi bánh bao hay không, chứ không phải thích ăn bánh bao hay không.

Thích, là thứ tôi sẽ không và cũng không có tư cách cân nhắc.

Thế là, tôi rất nghiêm túc suy nghĩ.

Những hành vi nam chính tiểu thuyết tổng tài của Hạ Văn Dữ mấy ngày nay, thật sự tôi không cảm thấy có chỗ nào đáng thích.

Nếu nói là trước kia, lúc còn ở bên nhau, tôi càng thiên về một loại tâm lý lấy lòng.

Làm kẻ theo đuôi hắn, hầu hạ hắn trên giường dưới giường, đều là vì mười triệu tệ kia.

Chỉ là có đôi khi, chúng tôi cùng nhau nằm trên sofa xem TV, hắn gối đầu lên ngực tôi, mặt dày mày dạn nói không muốn dậy; hoặc là sau khi quan hệ, tôi nằm trong vòng tay hắn, dùng ngón tay chọc chọc cơ bụng của hắn, hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu tôi; hoặc là chúng tôi cùng nhau ăn cơm, tôi gắp thịt bò trong bát hắn, hắn cố ý gắp rau mùi bỏ vào bát tôi.

Hoặc là—

Là một ngày nào đó không có tiết không có việc gì, chúng tôi tay trong tay tản bộ quanh biệt thự.

Những lúc ấy, tôi cảm thấy mình vui vẻ.

Là loại vui vẻ mà bây giờ nhớ lại, vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ.

Loại vui vẻ này, có phải là thích không?

Tôi không biết.

Tôi há miệng, cổ họng không thể phát ra âm thanh.

Hạ Văn Dữ trừng mắt nhìn tôi, môi mỏng đột nhiên cong lên thành một độ cung.

“Không có đúng không? Vậy thì tốt.”

“Tôi nói cho em biết, tôi cũng không có. Thích em? Nực cười, sao có thể chứ.”

“Em có thể cút rồi.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...