Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Vẫn Nhan
Chương 7
“Đồng Nhan, sau này đừng để tôi nhìn thấy em, nhìn thấy một lần, tôi xử em một lần.”
18
Tôi nhanh chóng “cút” thật.
Tôi nghĩ, chúng tôi sau này sẽ không gặp lại nhau nữa.
Tôi thuận lợi xuất ngoại.
Cuộc sống du học ở nước ngoài ban đầu rất mới mẻ, về sau mới phát hiện rất nhàm chán.
Đồ ăn thì dở tệ muốn chết, tôi nghĩ, đây là một cơ hội kinh doanh.
Tôi cùng một bạn nam người bản địa hợp tác, mở một quán ăn nhỏ kiểu Trung Quốc đối diện trường học.
Bán đủ thứ đặc sản trong nước.
Buôn may bán đắt đến nổ trời.
Tôi thỉnh thoảng cũng nhớ đến Hạ Văn Dữ.
Đặc biệt là khoảng thời gian mới ra nước ngoài, buổi tối về đến chỗ ở, một mình cô đơn, nỗi buồn vô cớ ập đến.
Lúc này tôi sẽ nghĩ đến hắn.
Nghĩ đến khoảng thời gian sống cùng hắn, nghĩ đến dáng vẻ hắn cúi đầu hôn tôi khi cười.
Gương mặt ba mẹ tôi đã quá mơ hồ rồi.
Hắn là người thân thiết nhất mà tôi đã chung sống những năm gần đây.
Cho nên, tôi nghĩ về hắn cũng là bình thường thôi.
Dù sao ban ngày không nghĩ là được rồi, buổi tối tôi cho phép mình đa sầu đa cảm một chút.
Kết quả vừa mới dựng bạt, ban ngày tôi đã nhìn thấy Hạ Văn Dữ ở trong quán!
Hắn dẫn theo một mỹ nữ tóc xoăn sóng lớn người nước ngoài, vào quán ngồi xuống gọi món.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, não tôi suýt chút nữa đình công.
Sao hắn lại ở nước ngoài chứ?
Mà hắn nhìn thấy tôi, vẻ mặt rất cao lãnh, gần giống với lúc tôi mới quen hắn.
Bất quá hắn đã trưởng thành hơn rồi, trên mặt không còn vẻ non nớt của sinh viên đại học nữa, đường nét càng thêm rõ ràng, càng đẹp trai hơn.
Hắn vừa bước vào quán, tất cả phụ nữ đều nhìn hắn.
Tôi bình tĩnh giúp hắn gọi món, bưng đồ ăn lên.
Toàn bộ quá trình chúng tôi không hề nói chuyện.
Hắn thậm chí còn không liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi đang nghĩ, có lẽ hắn đã quên tôi rồi.
Tôi cứ tưởng chuyện này cứ như vậy kết thúc, chỉ là một khúc nhạc đệm không đáng nhắc tới mà thôi.
Nhưng đến buổi tối, tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ.
Là của Hạ Văn Dữ.
19
Khi tôi vội vã chạy đến căn hộ của Hạ Văn Dữ, hắn đang co ro người lại cuộn tròn trên sofa.
Tay ấn lên bụng, mày nhíu chặt, vẻ mặt rất khó chịu.
“Hạ Văn Dữ?” Tôi gọi hắn: “Anh không sao chứ?”
“Đến chậm thật.” Hắn mở mắt nhìn tôi, lại nhắm nghiền lại, lạnh lùng nói: “Đang vận động trên giường với bạn trai mới à?”
Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Anh còn sức lực mà nói móc mỉa, xem ra bụng không đau.”
Nếu không phải trong điện thoại hắn nói ăn đồ ăn quán tôi, bụng đau quặn thắt muốn chết, sao tôi có thể chạy đến căn hộ của hắn chứ.
Hạ Văn Dữ khẽ rên: “Đau. Đồ ăn quán em không sạch sẽ, tôi ăn vào đau đến giờ.”
“Anh đừng có nói bậy, quán tôi mở lâu như vậy rồi, chưa ai khó chịu bao giờ.”
Tôi đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, tay sờ lên bụng hắn.
“Đau ở đây sao?”
Hắn không nói gì, mặc tôi sờ.
Nhưng khi tôi rụt tay về không sờ nữa, hắn lại bắt đầu nói.
“Tôi sẽ kiện quán em, hại tôi ăn hỏng bụng, chậm trễ hợp đồng mười tỷ của tôi, em cứ chờ phá sản đi.”
Tôi nổi giận: “Hạ Văn Dữ, anh chính là cố ý muốn trả thù tôi đúng không! Anh đau bụng cái rắm!”
Hắn bỗng ngồi bật dậy.
Trừng trừng nhìn tôi.
Tôi cũng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn thấy tôi không chịu thua, nhào tới đè tôi xuống thảm, cưỡng hôn tôi.
Tôi nghĩ đến mỹ nữ ngoại quốc đi cùng hắn, giãy giụa càng thêm dữ dội.
Nhưng tôi đâu phải là đối thủ của hắn, bị hắn cù lét, váy cũng bị cởi ra.
Nhưng rất nhanh hắn liền dừng lại.
Bởi vì tôi kinh ngạc phát hiện, hắn …không có phản ứng?!
“Em phát hiện rồi đấy, tôi bị rối loạn chức năng sinh lý rồi.”
Hạ Văn Dữ dừng động tác, hắn quay mặt đi không nhìn tôi, trong giọng nói có một tia cay đắng.
“Từ sau khi em đi, tôi liền như vậy.”
“Tôi như thế này còn ra dáng đàn ông sao.”
“Buổi chiều con nhỏ người nước ngoài kia chê tôi vô dụng, đá tôi rồi.”
“Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Em cũng đi đi, tôi biết em chán ghét tôi.”
Hắn đột nhiên từ trên người tôi bò dậy, trực tiếp muốn đi ra ban công nhảy lầu.
Tôi sợ đến mức ôm chặt lấy hắn.
“Anh đừng kích động mà Hạ Văn Dữ! Tôi không chán ghét anh đâu! Tôi không đi, anh bình tĩnh lại đi!”
20
Hạ Văn Dữ bị tôi khuyên can được.
Hắn đưa cho tôi xem báo cáo do bác sĩ chuyên khoa cấp.
Trên đó viết, hắn bởi vì bị bẻ thẳng từ gay thành trai thẳng, quá trình quá thô bạo, dẫn đến tâm lý hắn chưa chuyển biến kịp, đối với phương diện tình dục sinh ra bài xích, kháng cự.
“Vậy………………vậy phải làm sao bây giờ?”
Chi chít chữ nghĩa y học dày đặc khiến tôi chẳng hiểu gì.
Cũng khiến tôi cảm thấy áy náy.
Hắn thật sự là bị tôi bẻ thẳng thành công không sai, nhưng tôi nào biết, lại có hậu quả đáng sợ này chứ!
“Không biết.” Hạ Văn Dữ thần sắc ảm đạm: “Dù sao bây giờ tôi đối với đàn ông hay phụ nữ đều không có cảm giác.”
“Đều không có cảm giác sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi hắn: “Vậy sau này…anh có thử làm với Khải ca chưa? Có thể có phản ứng không?”
Sắc mặt Hạ Văn Dữ đột ngột tối sầm lại, hắn nhắm mắt lại, như thể đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó.
Ngay cả lời nói cũng là từ kẽ răng gian nan ép ra:
“Tôi với hắn…cũng không có phản ứng, bây giờ tôi là phế vật rồi, hay là chết quách đi cho xong.”
“Đừng…đừng mà! Nhất định sẽ có cách thôi!”
Tôi sốt ruột, vội nói: “Chúng ta cùng nhau nghĩ, anh yên tâm, chuyện này tôi có trách nhiệm, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Lời này vừa thốt ra, Hạ Văn Dữ trong nháy mắt mở to mắt, nhìn thẳng chằm chằm tôi: “Em sẽ chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm với tôi?”
“Sẽ chịu trách nhiệm, anh ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn.”
“Được, vậy chúng ta ký một bản hiệp nghị đi.”
Hạ Văn Dữ đứng dậy đi vào thư phòng, chỉ mấy phút sau đã đi ra, ném cho tôi một bản hiệp nghị dày mấy trang.
Tôi giật mình hoảng sợ: “Anh đánh máy nhanh vậy?!”
Hắn khẽ ho khan: “………………Ừ, nhập liệu bằng giọng nói.”
Nội dung hiệp nghị đại khái là, tôi giúp hắn chữa trị rối loạn chức năng, hắn trả cho tôi thù lao mười triệu tệ.
???
Sao có cảm giác quen quen thế này.
Tôi kháng nghị nói: “Đã hai năm rồi, lạm phát hết cả rồi, anh và mẹ anh ra giá vẫn y chang nhau vậy sao! Tôi yêu cầu tăng giá!”
Hạ Văn Dữ hung hăng trừng mắt nhìn tôi: “Đồng Nhan, em còn mặt mũi nào mà nói hả? Tôi là vì ai mà ra nông nỗi này?”
Tôi bị hắn trừng đến chột dạ, nghiến răng chuẩn bị ký tên.