Xuyên Thành Ác Nữ, Ta Nhìn Thấy Điểm Số Trên Đầu
Chương 1
1
Một sớm xuyên không, ta trở thành đích nữ Tướng phủ Đinh Uyển Dung. Bạch liên hoa đáng thương khóc lóc trước mặt ta, chính là thứ muội Đinh Khanh Khanh được phụ thân đón từ Tây Quận về.
Giờ phút này, Đinh Khanh Khanh quỳ trước mặt ta lau nước mắt khóc lóc thảm thiết: “Cầu xin tỷ tỷ đổi gả cho muội!”
Đổi gả mà nàng ta ta nói, là đổi vị hôn phu đã đính hôn của hai người bọn ta cho nhau.
Vị hôn phu của ta Tề Vương Lý Thừa Hoảng, tài trí hơn người phong hoa tuyệt đại, là nhân vật hạng nhất trong kinh thành.
Vị hôn phu của Đinh Khanh Khanh Tấn Vương Lý Thừa Duệ là trò cười trong đám con cháu của lão hoàng đế, là một kẻ ngốc tâm trí không toàn vẹn, ai cũng có thể giẫm lên một chân.
Con số trên đầu Đinh Khanh Khanh tăng vọt, từ 30147 biến thành 60894.
“Muội muội và Tề Vương chẳng những đã có phu thê chi thực, trong bụng còn có cốt nhục của Tề Vương… Tỷ tỷ cũng đừng trách Tề Vương, hôm đó hắn uống say, nhận nhầm muội thành tỷ tỷ.” Đinh Khanh Khanh dáng vẻ yếu đuối, như lê hoa đẫm mưa, ta thấy mà thương tiếc: “Khanh Khanh tự thấy có lỗi với tỷ tỷ, nhưng nay gạo đã nấu thành cơm, nếu cứ như vậy gả cho Tấn Vương, chính là tội khi quân.”
“Mau đứng lên đi, con có thai không chịu được lạnh đâu.” Ngay cả mẫu thân của Đinh Uyển Dung cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: “Sự tình đã đến nước này, tỷ tỷ nhất định sẽ không trách tội con nữa. Nếu con có gì sơ suất, mấy ngày nữa kiệu hoa của Tề Vương đến, chúng ta cũng không biết ăn nói thế nào.”
Ta hiểu rồi, Đinh Khanh Khanh đây là tiên trảm hậu tấu cộng thêm trói buộc đạo đức.
Con số trên đầu Đinh Khanh Khanh đã đột phá mười vạn, vẫn còn tăng điên cuồng.
“Muội muội hiểu, muốn tỷ tỷ đổi gả cho Tấn Vương, trong lòng tỷ tỷ nhất định không dễ chịu.” Đinh Khanh Khanh run rẩy đứng lên: “Nếu tỷ tỷ khăng khăng muốn gả cho Tề Vương cũng không phải là không được. Muội muội rộng lượng, có thể cho phép tỷ tỷ vào phủ làm thiếp.”
Ta nhả vỏ hạt dưa, tiện tay phủi tay: “Diễn lâu như vậy làm gì, ta đồng ý gả cho Tấn Vương là được chứ gì.”
Không phải chỉ là một tên ngốc sao, còn đáng tin cậy hơn tên tra nam say rượu làm càn kia nhiều.
Con số trên đầu ta lập tức biến thành 376, vẫn còn không ngừng giảm xuống.
Ta vươn tay ra sức vẫy về phía không trung, nhưng ta không thể chạm vào những con số kia.
Quả là ma quỷ, rốt cuộc đây là thiết lập kỳ lạ gì vậy? Thứ này ta chưa thấy bao giờ!
2
Ta gả cho kẻ ngốc Tấn Vương, cả Tướng phủ đều cảm thấy ta đáng đời.
Ngay cả phụ thân cũng cảm khái vạn phần: “Nếu con có thể đối xử khoan hậu với Khanh Khanh một chút, sao đến nỗi rơi vào bước đường này.”
Xong rồi.
Ta tưởng ta cầm kịch bản nữ chủ, không ngờ lại là kịch bản nữ phụ độc ác.
Vừa lên kiệu hoa, Đinh Khanh Khanh từ trong phủ chạy ra, quỳ rạp xuống trước kiệu: “Cảm tạ tỷ tỷ thành toàn!”
Mọi người xì xào bàn tán, oán trách ta vậy mà lại để muội muội đang mang thai quỳ xuống.
Tân nương giữa đường xuống kiệu không tốt lành, nhưng dưới sự trói buộc đạo đức, ta thỏa hiệp.
“Tỷ tỷ, muốn thứ gì thì phải tự mình đi giành lấy, đúng không?” Đinh Khanh Khanh nắm chặt cổ tay ta, bộ móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt: “Chúc tỷ tỷ và phu quân sống bên nhau đến bạc đầu, như uyên ương liền cánh, như đào lý sum suê.”
Ta hất tay nàng ta ra, Đinh Khanh Khanh nhân đó ngồi phịch xuống, ôm bụng khóc lớn: “Muội biết trong lòng tỷ tỷ không cam tâm, nhưng thai nhi trong bụng muội vô tội, sao tỷ lại có thể nhẫn tâm như vậy!”
Quả là một đóa hắc liên hoa!
Ta như nhìn thấy hào quang nữ chủ trên đầu nàng ta.
Thấy Đinh Khanh Khanh ngã xuống, mẫu thân của Đinh Uyển Dung sợ hãi vội vàng chạy tới đỡ: “Đưa Khanh Khanh về phủ! Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi mời đại phu!”
Con số trên đầu Đinh Khanh Khanh lại lần nữa tăng vọt, còn con số trên đầu ta thì giảm xuống còn 63.
Vậy nên con số này là càng lớn càng tốt sao?
Cả nhà vây quanh bảo vệ Đinh Khanh Khanh về Tướng phủ, ta lên kiệu hoa, lại không có một ai đưa dâu.
Ngày xuất giá, ta trở thành trò cười của cả kinh thành.
3
Tấn Vương phủ ngay cả một người đến đón dâu cũng không có.
Trong phủ giăng đèn kết hoa, số ít người hầu nha hoàn lại người nào người nấy đều nhàn tản.
Trong sảnh bày mấy bàn tiệc, lại không có một vị khách nào ngồi vào.
Đội nhạc công thổi kèn trống điên cuồng vào con hẻm trống vắng, trên sân khấu nghêu ngao hát cho không khí nghe, còn lạnh lẽo hơn cả đám tang.
Ta trùm khăn voan đỏ trong sảnh buồn ngủ rũ rượi, cuối cùng cũng có một lão quản gia ra nghênh đón: “Đinh tiểu thư, người cứ vào phòng nghỉ ngơi trước đi.”
“Chẳng phải còn chưa bái đường sao?”
“Vương gia nhà ta lúc chơi đùa không cẩn thận ngã xuống mương, vừa mới tìm được người. Hiện giờ các ma ma đang tắm rửa thay quần áo cho ngài ấy, e rằng chuyện bái đường thành thân phải đẩy đến nửa đêm rồi.”
Lý Thừa Duệ dù sao cũng là vương gia, ngày đại hôn ngã xuống mương lâu như vậy cũng không ai hỏi han.
Cuối cùng cũng tìm được người còn thảm hơn ta rồi.
Ta vén khăn voan lên, cầm lấy đũa, lập tức bắt đầu ăn uống no say.
Lão quản gia khuyên ta: “Đinh tiểu thư, cái khăn voan này không được vén lên đâu! Vén lên là không trừ tà được đâu!”
Trừ tà gì chứ, xuyên không rồi trực tiếp cao năng, ai còn tà hơn ta được nữa?
Ăn no uống say, ta xách váy đi về phòng.
Người hầu nha hoàn trên đường thấy ta cũng không hành lễ, không có chút quy củ nào, ngược lại có người ở sau lưng che miệng cười trộm không ngớt.
Ta rẽ vào nội viện, đang định vào phòng, đột nhiên đụng phải một bức tường thịt, suýt chút nữa ngã nhào ra ngoài.
Người bị ta đụng vào ôm ngực kêu rên không ngừng, chỉ vào mũi ta mắng lớn: “Là đứa không có mắt nào, dám động vào bản vương!”
Ta ngẩng đầu lên, người trước mắt cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt trát một lớp phấn trắng bệch, hai má chấm hai vệt son phấn hồng, cao thấp không đều tôn lên đôi lông mày đen sì cao thấp, bên thái dương còn cài hai đóa trâm hoa đỏ rực.
Bộ dạng này vốn đã quỷ dị, hắn còn lớn tiếng gào thét, hệt như một con quỷ sống chui ra từ dưới ánh trăng, dọa người chết khiếp.
“Ngươi là… Tấn Vương điện hạ?”
Ta định thần lại.
Con số trên đầu Lý Thừa Duệ vậy mà là hơn hai mươi vạn, còn cao hơn cả Đinh Khanh Khanh.
“Ngươi ngẩn người ra đó làm gì! Bản vương không quen ngươi!” Lý Thừa Duệ vươn tay đẩy ta một cái lảo đảo: “Cút! Cút ra ngoài!”
Lý Thừa Duệ phát điên, ta cũng không khách khí, trực tiếp vung nắm đấm đấm thẳng vào mắt phải hắn.
“Đánh người rồi! Mau cứu ta với!”
Mấy quyền cước của Lý Thừa Duệ, hệt như rùa bơi loạn xạ chẳng có quy tắc gì cả, giống như trẻ con đang ăn vạ, ba hai nhát đã bị ta lật nhào xuống đất.
Ta cũng tức giận đến hồ đồ, xông lên một chân giẫm lên ngực hắn: “Ngươi kêu đi, kêu rách họng cũng không ai đến cứu ngươi đâu!”
Lý Thừa Duệ cúi đầu, hít mạnh một hơi, sụt sịt khóc lóc: “Người đâu, ta sắp bị đánh chết rồi, sao không ai đến cứu ta vậy!”
Ta dừng tay lại.
Con số trên đầu hắn càng cao hơn, con số trên đầu ta lần đầu tiên phá vạn.
Chẳng lẽ tương tác với người điểm cao, điểm số của ta sẽ tăng lên? Vậy tại sao lúc ta tương tác với Đinh Khanh Khanh, điểm số lại càng ngày càng thấp?
Ta thu chân lại, ghé mặt qua nhìn Lý Thừa Duệ: “Ngươi khóc à?”
Hắn nghẹn ngào, cắn môi, quay đầu đi, cố tình không thèm để ý đến ta.