TOÀN GIA HOAN LẠC
Chương 1
Xuyên vào tiểu thuyết điền văn, ta trở thành một ác bà bà khét tiếng, vừa mở đầu đã bị nhi tử xúi giục đem bán tôn nữ để trả nợ cờ bạc.
Ta giơ tay tát hắn một cái thật mạnh: "Biến đi! Đồ ngu xuẩn!"
Hắn khóc lóc ôm lấy ống quần ta: "Mẫu thân ơi, Trương đại nương đã dẫn người buôn nha đầu đến rồi, người không thể nuốt lời được!"
Trương đại nương đứng ngoài cửa lớn tiếng gọi: "Tống đại nương, tôn nữ nhà ngươi dung mạo xinh đẹp, vào thanh lâu có thể bán được ba mươi lượng đấy!"
Ta hỏi: "Vậy nam nhân có thể bán được bao nhiêu?"
"Nam nhân là sức lao động, nếu bán vào cung làm thái giám thì có thể được một trăm lượng!"
Ta "ồ" một tiếng rồi đá nhi tử một cước văng tới chân bà ta: "Thế thì ta bán Chiêu Muội."
"Phụ thân ơi! Chiêu Muội là ai? Con là Diệu Tổ mà!"
1
À, phải rồi, Diệu Tổ, bây giờ thì thành Chiêu Muội rồi.
Hắn khóc lóc thảm thiết, bị bán lấy một trăm lượng bạc.
Trả xong khoản nợ nặng lãi vẫn còn dư sáu mươi lượng.
Ta tính toán dùng số bạc còn lại mua thêm vài mẫu ruộng nước, trồng lúa mì, sau này có thể xay thành bột mì để tích trữ.
Theo cốt truyện trong sách, đại nạn đầu tiên chính là hạn hán, mùa màng thất bát, cả nhà ta đều chết đói, chỉ có nữ chính Thiên Mệnh của bộ truyện là Phán Đệ còn sống, lại còn được tiểu vương gia vi hành cứu giúp.
Quang Tông chạy về, giận dữ hét lên: "Mẫu thân! Người điên rồi sao? Sao lại bán Diệu Tổ? Không phải đã nói là bán Chiêu Đệ sao?"
Ta liếc hắn một cái: "Ngươi nói thêm một câu nữa là ta bán luôn cả ngươi đấy!"
Hắn lập tức câm miệng.
Ta triệu tập cả nhà, tiến hành đổi tên cho bọn trẻ.
Nguyên chủ có ba nhi tử — Kế Nghiệp, Quang Tông, Diệu Tổ.
Kế Nghiệp sống trong thành làm ăn buôn bán.
Quang Tông ở quê cày cấy, có năm hài tử — hai nam, ba nữ.
Chiêu Đệ chính là nữ nhi của hắn.
Diệu Tổ là tiểu nhi tử, chưa lấy thê nhưng lại là kẻ ác độc nhất.
Hắn xúi giục nguyên chủ lần lượt bán ba tôn nữ trong nhà, thậm chí sau khi Chiêu Đệ bị tú bà trong thanh lâu đánh chết, hắn còn đem con bé gả minh hôn cho nhi tử Trương viên ngoại.
Ta đổi tên Chiêu Đệ, Phán Đệ, Lai Đệ thành Quế Hoa, Thiền Quyên, Ngọc Câu.
Toàn là những tên gắn với ánh trăng, nghe thật dễ chịu!
Nhị tôn nữ đang nấu cơm trong bếp, Chiêu Đệ, à không, giờ phải gọi là Quế Hoa, chạy tới, mắt đỏ hoe, khóc lóc nói với ta: "Nãi nãi, người mua thúc thúc về đi, hắn là nam nhân, còn con là nữ nhi, con không đáng giá, người hãy bán con đi!"
Ta kinh hãi, quỷ thần ơi! Đây là kỹ thuật tẩy não gì mà ghê gớm vậy!
"Thúc thúc của con bị bán đi làm công cho đại hộ nhân gia, mỗi tháng còn có tiền thưởng.”
"Con có biết nữ nhi như con bị bán đi thì sẽ bị đưa vào thanh lâu, bị người ta đánh chết không? Con có sợ không?"
Con bé sợ hãi đến mức đôi mắt hoe đỏ, ta vô cùng hài lòng.
Khi cơm được bưng ra, ba tiểu cô nương mỗi người chỉ có một nửa chiếc bánh bột đen cứng ngắc, kèm theo nửa bát cháo nhỏ, hơn nữa còn phải ngồi xổm dưới gốc cây ăn.
Hai tôn tử, Thành Gia và Lập Nghiệp, thì trước mặt có bát canh thịt bằm thơm phức và bánh ngô mềm dẻo.
Nhị tức phụ cũng chỉ cầm một chiếc bánh bột đen, bê bát cháo, ngồi xuống cạnh ba cô nương cùng ăn.
Nhị nhi tử thì đang nhồm nhoàm cắn bánh ngô, đũa liên tục gắp thịt trong bát, khuôn mặt béo ú rung rung: "Mẫu thân! Thành Gia, Lập Nghiệp, mau ăn đi! Đói chết mất!"
Ta bốp một tiếng đập đũa xuống bàn: "Quế Hoa, Thiền Quyên, Ngọc Câu, còn có nhị tức phụ, các ngươi ngồi lên đây ăn đi!"
Nhị nhi tử lập tức phun nước miếng: "Mẫu thân! Trương gia chúng ta chưa từng có nữ nhân được lên bàn ăn!"
Ta vung tay tát hắn một cái: "Phụ thân ngươi chết rồi, Trương gia ta nói là phải nghe! Ngươi, cầm lấy bánh bột đen, cút ra gốc cây ăn đi!"
"Còn các ngươi, ngồi xuống mà ăn!"
Nhị nhi tử phát điên hét lớn: "Mẫu thân! Người bị trúng tà rồi sao?"
"Ngươi nói thêm một câu là ta bán luôn ngươi, tin không?"
Trước kia hắn chắc chắn không tin, nhưng bây giờ thì tin, vì chuyện mẫu thân hắn bán nhi tử là có thật!
Nếu không phải nghĩ đến sau này cần hắn làm việc đồng áng thì ta nhất định đã bán luôn hắn rồi!
"Từ nay về sau, mọi người trong nhà đều ăn như nhau, làm việc như nhau, không có phân biệt!"
Nguyên chủ yêu chiều hai tôn tử, trong nhà có việc gì cũng bắt ba tôn nữ làm, lại còn không nỡ cho chúng ăn no.
Hai tôn tử tuổi còn nhỏ mà béo múp như heo, còn ba tôn nữ thì gầy như que củi.
Như vậy sao được!
Sau bữa cơm, Thành Gia và Lập Nghiệp trông mong nhìn ta, trước kia đều là nguyên chủ tự mình đánh xe đưa chúng tới thư viện đọc sách.
Triều đại này có nữ quan cho nên nữ nhi cũng có thể đi học.
Nhưng do quan niệm cũ của thế hệ trước còn nặng nề, trừ nhà giàu ra thì chẳng ai cho nữ nhi đi học cả.
Ta nhìn ánh mắt tràn đầy khao khát của ba tiểu cô nương, lấy ra một phần bạc từ số tiền bán Diệu Tổ để đóng học phí cho cả ba.
Nhị tức phụ sợ đến mức mặt tái nhợt, vành mắt lập tức đỏ hoe: "Mẫu thân…"
Ta cảm thấy có chút an ủi, may mắn là mẫu thân của ba ánh trăng này không quá trọng nam khinh nữ, vẫn còn biết thương xót nữ nhi.
Nhị nhi tử thì đau lòng vì số bạc, mặt mày nhăn nhó: "Mẫu thân, chúng nó đi học rồi thì ai làm việc nhà đây?"
Ta trừng mắt nhìn hắn: "Đương nhiên là ngươi! Cả ngày chạy rông trong thôn, đánh bạc lêu lổng, đừng tưởng ta không biết! Một lát nữa ngươi đi cắt cỏ cho lợn ngay!"
Nhị nhi tử xị mặt, lầm bầm: "Nữ nhi học hành có ích gì chứ? Mẫu thân, người đúng là hồ đồ, phí tiền!"
Ta giơ tay tát hắn một cái.
Hắn vội vàng che mặt nói: "Mẫu thân nói đúng! Nữ nhi đọc sách tốt! Đọc sách tốt!"
Ba ánh trăng nhỏ vui mừng không thôi, còn hứa với ta sau khi tan học sẽ lên núi đào rau dại, nhặt dược thảo mang đi bán.
2
Ta mua sáu mẫu ruộng nước.
Nguyên chủ vốn là nữ nhi duy nhất trong nhà, mẫu thân nàng sau khi sinh nàng xong thì phụ thân liền mất đi khả năng sinh nở.
Từ nhỏ, phụ thân đã nuôi nàng như một nam nhi.
Trương gia là đại hộ giàu có nhất thôn, ruộng đất trải dài.
Tướng công của nguyên chủ là kẻ nhập tái, vì vậy tử tôn trong nhà đều mang họ nàng.
Nhưng để lo cho trưởng tử làm ăn, nàng đã bán đi một phần ruộng.
Lại vì muốn cưới thê tử cho nhị tử, nàng tiếp tục bán đi một phần nữa, cuối cùng chỉ còn lại hai trăm mẫu.
Trong đó, một trăm mẫu cho thuê, thu bảy đấu một mẫu, mỗi mẫu hai lượng.
Một trăm mẫu còn lại để tự cày cấy.
Chỉ tính riêng số bạc thu từ ruộng thuê mỗi năm cũng đã dư dả, ấy vậy mà vẫn nhẫn tâm bán tôn nữ.
Có thể thấy nguyên chủ vừa độc ác, vừa biết cách tích lũy bạc, trong nhà không ai biết rốt cuộc nguyên chủ cất giấu bao nhiêu tiền tài.
Nhị tử Quang Tông tuy chẳng ra gì nhưng lại là tay cày ruộng lão luyện.
Ta truyền lệnh xuống, năm nay không thu bạc thuê ruộng nữa mà đổi thành thu lương thực, tức là mỗi mẫu thu hai thành lương.
Lũ tá điền vui mừng khôn xiết.
Buổi tối, Thành Gia và Lập Nghiệp lạch bạch đi về, lập tức chạy đến trước mặt ta than thở: "Nãi nãi, hôm nay người sao không đánh xe trâu đến đón chúng con?"
Ta nổi giận: "Mười phút đi đường mà cũng đòi ngồi xe trâu, có cần ta chuẩn bị cho các ngươi một chiếc xe hơi luôn không?"