Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
TOÀN GIA HOAN LẠC
Chương 2
Thành Gia nghi hoặc hỏi: "Nãi nãi, xe hơi là gì?"
"Là thứ mà bây giờ ngươi nên quẳng qua một bên, mau đi nhặt củi cho ta!"
Ta chỉ vào Lập Nghiệp: "Còn ngươi, bổ củi!"
"Tỷ tỷ các ngươi đâu?"
Lập Nghiệp bĩu môi: "Các tỷ ấy đi cắt cỏ lợn, hái rau dại rồi."
"Vậy tại sao các ngươi không đi?"
Thành Gia bật khóc: "Nãi nãi thay đổi rồi! Trước kia người thương chúng con lắm, chưa từng bắt chúng con làm việc! Con không biết làm đâu!"
Ta âm trầm đi vào bếp, cầm ra cây kẹp lò nặng trịch, cười lạnh: "Không có chuyện gì là không biết làm, chỉ có kẻ không muốn làm mà thôi."
Thành Gia, Lập Nghiệp ôm nhau khóc lóc: "Nãi nãi, người đánh chết chúng con đi! Đánh chết chúng con, Trương gia tuyệt hậu, người làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông đây?"
Tốt lắm!
Đã có thể thốt ra những lời này, có vẻ như đã mục nát đến tận xương rồi.
Xem ra đọc sách cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng sớm xuống ruộng trồng lúa mì cho ta thì hơn!
Ta trói hai đứa khốn kiếp này lên, đánh cho một trận nên thân, khiến chúng khóc rống cầu xin tha thứ.
Tháo dây ra xong, một đứa ôm củi, một đứa bổ củi, tốc độ nhanh đến không tưởng.
Lúc nhị tức phụ nấu cơm xong, ba ánh trăng nhỏ cũng mang theo sọt đầy rau dại và cỏ lợn trở về.
Mấy đứa phân công rõ ràng — Quế Hoa chịu trách nhiệm cho lợn ăn, Thiền Quyên chọn lọc rau dại, còn Ngọc Câu thì sàng lọc dược thảo, những thứ này có thể mang lên trấn bán cho hiệu thuốc.
Ta lục lọi trong sọt rau của Thiền Quyên, phát hiện mấy sợi dây khoai lang.
Không hổ là nữ chính, có bàn tay vàng là khác hẳn!
Có con bé rồi, ta còn phải cố gắng làm gì nữa chứ!
Thời đại này mọi người vẫn chưa biết cách trồng khoai lang, cũng chẳng biết chế biến chúng.
Hiện tại, tất cả khoai lang đều mọc hoang, người ta chỉ biết lá khoai có thể nấu ăn, không có độc, có thể lót dạ, còn củ khoai lang thì chỉ dùng để nuôi lợn, chẳng ai ăn.
Thiền Quyên thấy ta vui vẻ, vội vàng nói: "Nãi nãi, trên núi phía sau còn rất nhiều dây khoai này, nếu người thích thì ngày mai con hái thêm!"
Ta xoa đầu con bé, hài lòng nói với nhị tức phụ: "Luộc vài quả trứng thưởng cho mấy đứa đi.”
"Ngày mai nãi nãi sẽ cùng các con lên núi hái dây khoai."
Ngọc Câu là người ít nói nhưng lại tinh ý.
Con bé có thiên phú đặc biệt trong việc nhận biết dược thảo.
Hình dạng rễ, thân, lá của các loại thuốc, chỉ cần nhìn qua một lần là có thể ghi nhớ và phân biệt, thậm chí còn biết rõ dược tính.
Nhớ lại kết cục thê thảm của con bé trong nguyên tác, ta không khỏi đau lòng.
Năm mất mùa, cả nhà chạy nạn, lúc đó bạc cũng vô dụng, không thể mua được lương thực.
Nguyên chủ và Diệu Tổ vì đói lả mà đem Ngọc Câu đổi lấy một củ khoai tây từ một lão già độc thân bảy mươi tuổi trong thôn.
Ngọc Câu nhảy sông tự vẫn.
Nguyên tác chỉ mô tả qua loa nhưng ta biết đằng sau mấy chữ ấy là một câu chuyện bi thảm không ai tưởng tượng nổi.
Giờ phút này, con bé vẫn còn sống sờ sờ đứng trước mặt ta, ngoan ngoãn gọi ta một tiếng "nãi nãi", ta làm sao có thể nhẫn tâm để con bé chịu số phận ấy đây?
Ta đã đến đây rồi, nhất định phải thay đổi vận mệnh bi kịch của đứa trẻ này.
Con bé không phải chỉ là một nhân vật giấy mỏng manh có thể dễ dàng quyết định sống chết, hiện tại con bé chính là tôn nữ của ta.
Hôm sau, ta dẫn Ngọc Câu mang theo dược thảo lên trấn.
Ngọc Câu vốn thường xuyên mang thuốc đi bán, nên vừa tới nơi, con bé đã đưa ta đến hiệu thuốc quen thuộc.
Điều khiến ta ngạc nhiên chính là, chủ quầy thuốc lại là một nữ nhân, mọi người đều gọi nàng ấy là "Liễu thần y".
Vừa thấy Ngọc Câu, nàng ấy lập tức cười rạng rỡ, mang bánh điểm tâm ra mời.
Ở thời đại này, bánh điểm tâm còn đắt hơn cả lương thực.
Để lại Ngọc Câu tâm sự cùng Liễu thần y, ta tranh thủ đi dạo quanh mấy hiệu thuốc trong thành.
Hiệu thuốc này tuy không phải lớn nhất nhưng danh tiếng tốt, hơn nữa chủ quầy lại là nữ nhân, ta có thể yên tâm phần nào.
Trên đường trở về, ta mang theo lễ vật đã chuẩn bị cùng một ít bạc, nói với Liễu thần y: "Đứa trẻ này có thiên phú học y, lão thân không đành lòng để mai một tài năng nên muốn giữ nó ở lại làm học trò của ngươi..."
Còn chưa nói xong, Ngọc Câu đã òa khóc, Liễu thần y cũng kinh ngạc nhìn ta, ánh mắt từ chán ghét ban đầu chuyển thành kinh ngạc.
Trao đổi một hồi, ta mới biết, trước đây Liễu thần y từng chủ động tìm nguyên chủ, muốn thu nhận Ngọc Câu làm đồ đệ.
Nhưng nguyên chủ cự tuyệt, lý do là nữ nhi phải gả đi, sao có thể ra ngoài bôn ba, chẳng phải tự hủy thanh danh, sau này gả đi làm sao bán được giá cao?
Suýt chút nữa làm Liễu thần y tức chết.
Ngọc Câu quỳ xuống bái sư, từ nay mỗi ngày sau giờ học buổi trưa và buổi chiều, con bé sẽ đến hiệu thuốc để học y thuật.
Trên đường về, ta mua cho ba ánh trăng bút mực, giấy nghiên, còn mua thêm vải, định may cho chúng mấy bộ quần áo.
Mẹ nó!
Thành Gia, Lập Nghiệp thì có đồ mặc không hết, ba ánh trăng thì toàn thân đầy vá chằng vá đụp!
Thậm chí còn phải sửa lại đồ cũ của ta mà mặc, thế này còn ra thể thống gì nữa!
3
Sau khi trở về nhà, ba ánh trăng nhỏ được chia cho mỗi người một bộ bút mực, giấy nghiên mới.
Mắt mấy đứa đỏ hoe, nâng niu không rời tay.
Thiền Quyên nói: "Nãi nãi, con mặc đồ cũ cũng được, có thể tiết kiệm bạc để mua giống cây trồng."
Ta thở dài.
Quả nhiên là nữ chính của một bộ điền văn thiên mệnh!
Vậy mà lại chỉ chăm chăm cùng nam chính sinh con bảy bảo, ai đời viết truyện điền văn mà viết kiểu này chứ?!
Nhị tức phụ là người siêng năng, nàng nhanh nhẹn xử lý mỡ lợn rồi còn giúp ta một tay.
Sau khi làm xong những bánh xà phòng không mùi, ta lại đem hoa do bọn nhỏ hái nghiền thành nước cốt trộn vào, tạo thành bánh xà phòng thơm hương.
Nhị tức phụ nhìn qua hai lần, sau đó đã có thể tự làm, chỉ trong một đêm đã hoàn thành bốn, năm chục bánh xà phòng.
Ta cắt một bánh thành những miếng nhỏ, hôm sau, đợi bọn nhỏ đến thư viện, ta liền cùng nhị tức phụ đánh xe lên trấn.
Hôm nay ta không định kiếm bạc, những miếng xà phòng nhỏ là để cho người ta dùng thử.
Thấy không cần tốn tiền, rất nhiều người tò mò đến hỏi.
Ta chậm rãi giải thích: "Có thể dùng để rửa tay, tắm gội, giặt y phục."
Mọi người ban đầu còn chưa tin.
Ta lại nói: "Có thể mang về dùng thử miễn phí, thấy tốt thì quay lại mua."
Ba ngày sau, ta lại cùng nhị tức phụ lên trấn.
Lần này, vừa trông thấy ta, rất nhiều người lập tức chạy tới, khen ngợi không ngớt: "Hàng tốt lắm! Ta dùng xong da tay mềm mại, lại còn thơm nữa!"
Rất nhanh, toàn bộ xà phòng được bán hết sạch.
Ta lấy một phần tiền lời đưa cho nhị tức phụ.
Nàng hoảng hốt từ chối: "Mẫu thân, con... con không dám nhận!"
Ta trừng mắt: "Cầm lấy! Đây là phần ngươi đáng được hưởng! Mau đi mua cho mình hai bộ y phục! Nữ nhân trong tay cũng phải có chút bạc phòng thân!”
"Nhà thân mẫu ngươi giờ chỉ còn tẩu tử và tiểu tôn tử, ta biết ngươi dè sẻn để giúp họ nhưng cũng phải biết lo cho chính mình!"
Vành mắt nhị tức phụ đỏ hoe, vội vàng giơ tay lau nước mắt: "Mẫu thân, con..."