Trăng Vượt Núi

Chương 1



Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn bị ràng buộc bởi Chung Tư Độ.

Tôi là bảo mẫu kiêm bạn đồng hành của anh ta.

Đến độ tuổi đi học thì tôi bị đưa sang Doanh Thành, không được học văn hóa mà chỉ học cách phục vụ chồng.

Năm 18 tuổi, tôi được Bà Chung đưa về Cảng Thành.

Vì bà ta không yên tâm để Chung Tư Độ ra ngoài lăng nhăng nên bảo tôi quay về làm thứ đồ chơi cho anh ta “thoả mãn.”

Tôi đều làm rất tốt.

Cho đến đêm ấy, anh ta ôm tôi và gọi tên “Nam Nam”.

Tôi cười rồi nhẹ nhàng chỉnh lại cà vạt cho anh ta:

“Cưới cô ấy về đi, tôi không bận tâm đâu.”

Anh ta vui mừng như điên, không hề thấy tấm vé máy bay tôi giấu trong tay áo.

Đúng là tôi không bận tâm.

Nhưng tôi cũng không bảo là tôi sẽ không rời đi.

01

Đêm xuống.

Tôi bị ánh đèn bất ngờ làm cho bừng tỉnh.

Chăn đang đắp bị giật ra, tôi theo phản xạ ngồi bật dậy.

Hơi lạnh từ ngoài cửa phả vào, luồn ngay vào bộ đồ ngủ mỏng manh của tôi.

Vì muốn tôi sớm sinh con nối dõi cho nhà họ Chung nên Bà Chung đã chuẩn bị toàn đồ ngủ cực kỳ “mát mẻ”.

Khi tôi còn mơ hồ, Chung Tư Độ đã giật phăng chiếc áo choàng ngủ của tôi.

Chỉ với một lực kéo, tôi bị dập người vào đầu giường.

Từng lọn tóc dài sượt qua yết hầu của Chung Tư Độ theo đà rơi xuống, vừa khéo che đi “cảnh xuân” vừa lộ.

Anh ta một tay siết chặt eo tôi, tay còn lại vuốt gọn mớ tóc vướng víu: “Ở Doanh Thành học được những gì, hôm nay thị phạm thử cho tôi xem?”

Tôi cắn môi, luống cuống quỳ xuống cởi cúc áo cho anh.

Những chiếc cúc kim loại lạnh ngắt cứ như cố tình chống lại tay tôi nên không chịu tuột ra.

Một lúc lâu sau, Chung Tư Độ rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn, một tay vẫn ghì eo tôi, tay kia lướt nhẹ nhưng cũng đủ lực cào vào vành tai tôi.

Sức nóng rần rần thiêu đốt vành tai.

Anh ta vùi đầu vào sát bên cổ tôi rồi đột nhiên há miệng cắn mạnh, không hề nương tay.

Đau quá, tôi hít vào một hơi, mơ hồ rên lên.

Chung Tư Độ khi nhẹ khi mạnh, không mảy may buông tha cho tôi…

Không biết bao lâu sau, tôi ngước lên nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời đã sáng tự lúc nào.

Cơn cuồng phong bão táp cuối cùng cũng qua nhưng tay anh ta vẫn luôn ôm chặt lấy tôi.

Đôi cánh tay khỏe khoắn quấn lấy vòng eo, hơi rượu xộc vào mũi khiến tôi không sao thở nổi.

Tôi nhịn đau muốn lau người cho anh nhưng lại nghe anh ta cất giọng oan ức: “Nam Nam, gầy đi rồi.”

Động tác của tôi khựng lại.

Nam Nam. Tôi không phải Nam Nam.

“Đừng bỏ tôi, được không?”

“Ôm tôi đi, Nam Nam.”

“Nói là em nhớ tôi.”

Trên người anh ta mùi rượu vẫn chưa tan.

Khắp cơ thể tôi lạnh toát, chỉ biết ngẩn ra nhìn anh ta.

Dù tôi ở bên anh ta từ bé nhưng tiệc đính hôn chính thức mới làm mấy ngày trước.

Chưa đầy 1 tuần sau đó.

Vị hôn phu của tôi đã ở trên giường của tôi và gọi tên một người phụ nữ khác.

02

Nhưng tôi thậm chí còn không có tư cách phản kháng.

Cũng không hé răng hỏi một lời.

Tôi cố nén đau để lau sạch cho anh rồi ôm chăn nằm sang phía bên kia giường.

Tôi mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, tựa hồ đã nhìn thấy cơn sóng gió sắp ập đến.

Bà Chung đón tôi về từ Cảng Thành lúc này chính là để cậu trai trẻ — Chung Tư Độ vừa nếm mùi nhục dục ấy đừng ra ngoài đụng chạm bừa bãi, muốn tôi phục vụ anh ta.

Nhưng trong lòng anh ta đã có người khác, tôi không rõ anh ta có từng chạm vào cô ấy chưa.

Ý nghĩ dừng lại ở đó, ngửi thấy mùi xạ hương thoang thoảng trong không khí, tôi bất chợt buồn nôn.

Nhớ lại lời thầy dạy ở Doanh Thành: “Không ngốc nghếch, không giả điếc thì khó làm được cha chồng”, tôi càng thấy ghê tởm hơn.

Liếc sang giường thấy Chung Tư Độ vẫn nhắm mắt ngủ say, tôi rón rén bước vào phòng tắm.

Nước chảy xuống xối xả, tôi nhắm mắt, ra sức chà vào chỗ anh ta cắn.

Nhưng mở mắt ra, những dấu răng đáng ghét ấy vẫn hằn rõ trên da.

Tôi nắm chặt điện thoại, phía bên kia nhà đầu tư vẫn nhã nhặn lịch sự: “Đã nghĩ kỹ chưa?”

Tôi cắn môi, gõ mấy dòng rồi lại xóa.

Đợi thêm chút nữa đi.

Tôi phải tra xét xong rồi mới tính tiếp.

Sau khi chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi cố tình giữ khoảng cách với Chung Tư Độ rồi mới nhắm mắt ngủ.

Trong mơ, tôi nghĩ đến mọi điều rối ren hỗn loạn.

03

Sáng hôm sau, một giọng nữ ồn ào khiến tôi thức giấc.

Tôi vội ngồi dậy, nhìn thấy Bà Chung bước vào phòng, vừa vào đã bịt mũi.

Lúc này, mùi mồ hôi và khói rượu còn vương lại, chưa kịp bay đi.

Không rõ anh ta rời đi khi nào.

Rèm cửa còn khép, không có lấy một tia sáng le lói.

Bà ta khó chịu bịt mũi, bật đèn lên rồi châm chọc mỉa mai: “Ai đời làm dâu như cô, phòng vừa dơ vừa bẩn, hầu hạ Tư Độ ổn chưa hả?”

Bà Chung xưa nay vẫn vậy.

Bà ta làm mẹ cậu ấm nhà hào môn đã quen, lúc nào cũng chỉ chăm chăm quý hóa cậu con trai vàng ngọc.

Tôi quỳ ngay ngắn trên giường, ngón tay bấu chặt góc chăn.

Hương nước hoa của bà ta hòa với cái mùi tạp nham trong phòng, xộc lên khiến tôi nhíu mày.

“Thấy tôi cũng không biết chào, cô ở Doanh Thành học được gì hả?”

Tôi cúi đầu khẽ gọi một tiếng, nhưng không để ý cái chăn trên người bị bà ta “vô tình” giật xuống.

Nhìn vết hôn đỏ hằn trên người tôi, bà ta cau mày: “Kêu cô về hầu hạ Tư Độ chứ đâu bảo cô rút kiệt sức nó.”

“Sau này phải chú ý chừng mực.”

Tôi nghiến răng, cố nén cơn giận.

“Tôi đâu có ý gì nhưng cô cũng thật vô dụng, đã là vợ chưa cưới của Tư Độ mà chẳng biết quản nó.”

“Phương Tư à, ảnh của Tư Độ ở hội sở người ta gửi cho tôi hết rồi.”

“Nó uống nhiều quá, cô còn không mau đi đón nó về.”

“Đi luôn bây giờ.”

Bà ta buông một câu rồi dừng hẳn những lời mỉa mai, phẩy tay bỏ đi ngay sau đó.

Tôi nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường rồi thở dài một tiếng. Vội vàng rửa mặt, trang điểm nhẹ rồi khoác bộ váy chỉn chu nhất để xuất phát.

Trên hành lang của hội sở trải thảm đỏ. Gót giày cao của tôi giẫm lên chẳng phát ra tiếng động nào.

Tựa như suốt 18 năm của tôi.

Lặng lẽ vô danh, đến chút gợn sóng cũng chẳng gợn nổi.

Chưa tới phòng bao như Bà Chung bảo, tôi đã nghe tiếng đùa cợt từ khúc quanh vọng lại: “Chung thiếu gia nói sẽ để chúng ta nghe giọng, để cùng nghe được tiếng chị dâu nhỏ ở trên giường, ai ngờ anh ấy say khướt thật.”

“Say thì say, mà say rồi sinh chuyện gì?”

“Tối qua Chung thiếu gia gọi tên Nam Nam đấy.”

“Eo ơi, kích thích ghê.”

“Phương Tư mềm như cục bột thế, kiểu này chắc bị Chung ca chọc tức đến chết.”

“Ha, các cậu không biết cô ấy dám chắc gì, nhà họ Chung nuôi cô ấy như nuôi dâu từ bé, cô ấy dám phản chủ à?”

“Vẫn là Bà Chung giỏi, ghen tị muốn chết.”

“Tối qua tôi ngủ sớm nên lỡ, vậy sau khi Chung ca gọi tên Nam Nam, Phương Tư phản ứng sao?”

“Tôi cũng không nghe rõ, về sau chỉ nghe tiếng nước trong phòng tắm thôi, chắc là cô ta chui vô đó khóc lóc thảm rồi.”

Tôi đứng khựng, móng tay bấm vào lòng bàn tay.

Tiếng xì xầm dần xa nhưng vẫn nghe loáng thoáng: “Chu Nam ốm nặng thế, không phải sắp chết rồi à?”

“Tôi thấy đâu phải, nói ung thư gan giai đoạn cuối mà lăn lộn hai năm nay rồi.”

“Chung thiếu không tin, ai khuyên cũng vô ích, ơ kìa, hôm kia anh ta vừa chuyển cho cô ấy 50 vạn.”

Thì ra kẻ sắp chết vẫn có thể sống lay lắt bằng tiền.

Cửa phòng bao bỗng bật mở.

Chung Tư Độ lảo đảo chạy ra.

Mùi rượu trên người anh ta còn nồng hơn đêm qua.

Anh ta một tay ôm bụng, trên cánh tay kia là chiếc áo khoác mà tôi đã phối cho anh ta hôm qua.

Tôi vội bước lên đỡ lấy.

Chung Tư Độ nhìn thấy tôi thì đồng tử co lại: “Sao em… đến đây…”

“Đón anh.”

Tôi cắt lời, đỡ lấy áo khoác trên tay anh ta.

Vừa cầm áo, hương nước hoa quen thuộc của anh ta hòa lẫn mùi ngọt gắt xa lạ, xen vào chút mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi.

Anh ta hất tay tôi ra: “A Tư, bây giờ anh không thể về nhà cùng em.”

Tay tôi khựng lại nhưng vẫn dịu giọng: “Dạ dày anh không ổn, về truyền dịch đi.”

Anh ta lại gạt tay tôi: “Anh có việc, đừng đi theo.”

Tôi nhìn bóng lưng anh ta loạng choạng lao đi, bộ dạng như đang khổ sở vì tình.

Chẳng hiểu sao tôi lại cất giọng gọi: “Tư Độ. Rước cô ấy về luôn đi, đừng để một cô gái phải đau lòng.”

Chương tiếp
Loading...