Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
TƯ QUÂN
Chương 5
Đổng Tiên "á" lên một tiếng, lắp bắp hỏi:
“Hả? Gì cơ? Thật… thật sao?”
“Hay là cô nương suy nghĩ lại đi?”
Hắn nhìn ta, rồi lại nhìn Tiết Hoài.
Thấy vẻ mặt bối rối của hắn, trái tim ta vốn do dự bỗng nhiên bình ổn trở lại.
“Đổng công tử, ta đã nghĩ kỹ rồi.”
Ta hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh:
“Chàng cũng nên cân nhắc đi. Ta biết ta không phải là lựa chọn duy nhất của chàng.”
Dẫu sao, nhà họ Đổng quyền thế, vị trí Đổng phu nhân là miếng mồi ngon mà nhiều nữ tử mong muốn.
Cho dù phu quân là đoạn tụ thì đã sao? Có lẽ so với đa số những nam nhân không phải đoạn tụ, hắn còn tốt hơn nhiều.
Không phải lo cảnh tranh giành giữa chính thê và thiếp thất, cũng không sợ sinh ra con thứ.
Ta có thể nghĩ được, thì chắc chắn cũng có rất nhiều nữ nhân khác bất đắc dĩ nghĩ được.
Đổng Tiên dẫn thị vệ rời đi.
Sau khi hắn đi, ta cũng vội vàng bước đi.
Cảm giác có ánh mắt nhìn theo sau lưng mình rất lâu.
9
Đổng Tiên đến cầu hôn.
Lễ sính không nhiều không ít, Hà Thiên Thành vô cùng hài lòng.
Ông không ngờ rằng ta lại có thể mang về một mối thông gia như nhà họ Đổng.
Dĩ nhiên, chuyện đoạn tụ của Đổng Tiên ông chẳng hề bận tâm.
Thậm chí ông còn thẳng thừng nói trước mặt ta:
“Đổng Tiên là kẻ đoạn tụ, sau khi thành thân sẽ không yêu chiều ngươi đâu. Ngươi phải dựa vào bản lĩnh để sớm có thai.”
Tiết Hoài vẫn được mời đến, ngồi một lát, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cầu hôn.
Đối mặt với những ám chỉ dồn dập của Hà Thiên Thành, chàng đều giả vờ như không hiểu.
Nhưng những điều này không liên quan gì đến ta.
Có lẽ vì sắp gả ta vào nhà họ Đổng, Vương thị phái người đến giúp ta trang điểm.
Sau khi tô son điểm phấn, diện mạo ta trông đẹp lên thấy rõ.
Đẹp đến mức thu hút cả đứa cháu trai của Vương thị, người đến thăm bà.
Mặt hắn phúng phính, vừa thấy ta liền sáng mắt, hỏi:
“Phủ của cô mẫu từ bao giờ lại có một cô nương xinh đẹp như vậy?”
Ta không để tâm, dù sao ta cũng sắp xuất giá rồi.
Nhưng không ngờ, hắn mấy lần chặn đường ta.
Đến lần thứ ba, hắn xông thẳng vào viện tử của ta.
“Họ nói nàng sắp gả cho Đổng Tiên, cái tên đoạn tụ đó! Hắn sẽ không bao giờ động đến nàng, cả đời nàng sẽ không bao giờ biết đến mùi vị đàn ông. Thay vì vậy, để ta giúp nàng trải nghiệm lần đầu nhé!”
Hắn với thân hình to béo đứng chắn trước mặt ta.
Ta đẩy hắn ra, hét lớn:
“Ngươi tránh ra!”
“Giả vờ cái gì!”
Hắn gầm lên:
“Thật nghĩ mình là đại tiểu thư Tướng phủ chắc?”
Bàn tay béo múp của hắn túm lấy cổ tay ta, ta vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Hắn đè ta ngã xuống đất, cơ thể như tảng thịt lớn ụp lên người ta.
Ta cố gắng giãy giụa, nhưng bị hắn tát mạnh một cái.
Ta gào to kêu cứu, nhưng không thấy bóng dáng một thị nữ nào.
Hắn có thể làm chuyện này ngay trong Tướng phủ, nhất định là Vương thị đã mặc kệ, thậm chí sắp xếp sẵn cả mọi thứ.
Nghĩ đến đây, sự phẫn nộ và oán hận bị đè nén trong ta gần như bùng nổ.
Móng tay ta giấu một chút thuốc độc có thể lấy mạng người.
Hắn là người nhà họ Vương, cũng là quý tộc.
Nếu ta giết hắn, ta cũng khó thoát cái chết.
Ngay khi ngoại bào của ta sắp bị xé toạc, bỗng có một thị nữ hét lớn:
“Có ai không! Biểu tiểu thư bị…”
Ta vốn thích ngắm gương mặt đẹp, và có trí nhớ rất tốt.
Nàng ta rõ ràng là người trong viện của Hà Gia Du!
Lập tức, ta hiểu ra.
Không chỉ Vương thị ngầm cho phép cháu trai bà phá hủy danh tiết của ta, mà còn muốn để mọi người biết chuyện này.
Tiếng bước chân rầm rập vang lên.
Tên cháu trai của Vương thị ngã ra không xa, ánh mắt mơ màng, sắc mặt đỏ gay, rõ ràng đã trúng thuốc.
Đúng lúc ta cảm thấy tuyệt vọng nhất, một tiếng "ầm" vang lên.
Thân hình như tường thịt đè trên người ta bỗng bị hất văng ra.
Hương thơm quen thuộc bao bọc lấy ta.
Áo ngoài của ta vốn sắp rơi xuống nay được Tiết Hoài quấn lại thật kín.
Một đoàn người lớn tiếng bước vào, người đi đầu là Hà Gia Du.
Khuôn mặt nàng rạng rỡ hân hoan.
Ngay phía sau là Vương thị, vẻ mặt đầy lo lắng.
Hóa ra đây là chủ ý của Hà Gia Du.
Nhìn thấy Tiết Hoài, vẻ mặt hân hoan của nàng lập tức đông cứng.
Nàng siết chặt vạt váy, không cam lòng nói:
“Biểu tỷ, ngươi đã đính hôn rồi, sao lại lén lút với đường ca của ta?”
Tên cháu trai của Vương thị nằm không xa, quần áo xộc xệch.
Vương thị tỉnh táo hơn nàng nhiều, lập tức ra lệnh:
“Người đâu, mau đưa biểu tiểu thư xuống nghỉ. Chuyện này chắc chắn có ẩn tình.”
Hà Gia Du hét lên:
“Tiết lang, mau buông nàng ta ra!”
Nhìn Tiết Hoài sắp buông tay, nỗi sợ hãi vừa rồi lại ùa về.
Tại sao?
Tại sao các ngươi phải làm vậy với ta?
Tại sao ta phải chịu đựng để các ngươi tùy ý ức hiếp?
Rõ ràng ta đã chấp nhận tất cả, vì sao vẫn muốn ép ta đến bước đường cùng?
Sự bất cam âm ỉ trong lòng bùng lên!
Ta kéo chặt lấy Tiết Hoài, nép sát vào chàng, nhìn thẳng Hà Gia Du, từng chữ từng câu:
“Tại sao ngươi lại hảm hại ta? Vì ta mới là ân nhân cứu mạng của Tiết Hoài?”
Lời ta vừa dứt, Hà Gia Du hoảng hốt:
“Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy!”
Vương thị cũng lập tức hô:
“Biểu tiểu thư bị dọa sợ rồi, người đâu! Mau đưa nàng đi!”
Ta tiếp tục:
“Ta đã nhường cái tên ‘Hà Tư Quân’ cho ngươi, ta đã là vị hôn thê của Đổng Tiên. Ngươi còn muốn thế nào nữa? Ta và Tiết Hoài đã chẳng còn liên quan gì nữa, sao ngươi vẫn muốn đuổi cùng giết tận, giống như đã làm với đám hạ nhân biết chuyện năm đó?”
“Không liên quan gì?”
Ta còn chưa nói hết, đã bị Tiết Hoài ngắt lời.
Cánh tay chàng đang ôm lấy ta bất ngờ siết chặt hơn.
Chàng cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo và sâu thẳm:
“Ngươi còn để lại một thứ trên người ta, làm sao có thể gọi là không liên quan?”
10
“Cái gì?”
Ta còn đang nghi hoặc, thì đột nhiên cảm nhận được bàn tay của Tiết Hoài lặng lẽ nắm lấy tay ta, kéo về phía người chàng.
Ngoại bào rộng lớn của chàng phủ lên ta, che khuất mọi ánh mắt dò xét.
Bàn tay ta bị dẫn đến vùng bụng rắn chắc của chàng.
Mặt ta lập tức đỏ bừng.
Chàng khẽ cười, giọng điệu đầy ý trêu chọc, rồi lại tiếp tục kéo tay ta xuống.
Ký ức cũ ùa về.
“Tư Quân, chúng ta còn chưa bái đường, cũng chưa trao đổi hôn thư…”
Chàng bất chợt nói, vẻ mặt đầy hứng thú.
Ta đang bận rộn xử lý thảo dược, ngắt lời:
“Chẳng phải chàng không có mấy thứ đó sao?”
Lúc đầu, chàng chỉ nói tên mình là Tiết Hoài, trùng tên với đại tướng quân nổi danh kia.
Về sau, chàng thừa nhận, mình chính là vị đại tướng quân đó.
Chàng nói, có quá nhiều kẻ muốn lấy mạng mình, nên không thể dùng giấy tờ thân phận để cùng ta lên quan phủ đăng ký thành thân.
“Chúng ta có thể bái đường trước.”
Chàng ngồi xổm bên ta, nói năng ngang ngược như mọi khi, còn không quên phá đám.
Khi tay chàng suýt chạm đến cây hạc hồng thảo, ta lập tức ngăn lại.
Loại thảo dược này có nhựa rất khó rửa sạch.
Nghe ta nói vậy, chàng không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi nở một nụ cười đầy nguy hiểm.
Đêm đó, chàng lừa ta xăm tên chàng lên người ta.
Ta đương nhiên không đồng ý yêu cầu kỳ quái đó.
“Sao chàng không xăm tên ta?”
Chàng chẳng hề do dự, lập tức gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, ta chỉ đành nhận lời.
Nhưng sau đó, ta chỉ xăm lên người chàng, chứ không xăm lên mình.
Dù sao thì, chàng cũng không nhìn thấy.
Giờ đây, chàng kéo tay ta chạm vào đúng ba chữ “Hà Tư Quân”.
Ta có thể tưởng tượng ra dáng vẻ xiêu vẹo, đỏ rực của chúng.
“Hà Tư Quân, ngươi đã làm lỡ của ta ba năm, khởi đầu lừa dối, kết thúc bỏ rơi, ngươi thừa nhận hay không?”
Tiết Hoài nhìn thẳng vào ta, ánh mắt sắc bén:
“Ngươi bỏ đi không nói một lời, thật sự nghĩ rằng ta không phát hiện ra sao?”
Thì ra, chàng đã sớm biết Hà Gia Du không phải là Hà Tư Quân.
Nhưng nếu đã biết, sao chàng vẫn ở bên một kẻ lừa đảo như nàng ấy?
Sao chàng đến giờ mới nói rõ với ta?
Khuôn mặt ta vốn đỏ bừng, nhưng khi nhớ lại từng chuyện xảy ra trong suốt một năm qua, lòng lại dần nguội lạnh.
Ta nhắm mắt, cố gắng kìm nén mọi cảm xúc đang cuộn trào trong ngực, để tâm trạng bình ổn trở lại.
Ta là Hà Tư Quân thì đã sao?