Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
TUYỆT TUYỆT UYỂN UYỂN
Chương 3
Họ còn gửi kèm theo một lời nhắn: "Chủ nhân nhà ta nói, kẻ khiến Tống cô nương mất mặt với mọi người, thì cũng đừng hòng được yên ổn. Nghe nói lệnh tôn vốn có bệnh ở chân, địa lao vừa ẩm vừa lạnh, trước khi được Đại Lý Tự thẩm tra, cẩn thận đừng để c/h/ế/c trong ngục."
Ta cắn chặt răng, nhưng không nghĩ ra được cách nào.
Đối phương đã chuẩn bị kỹ lưỡng, trừ phi ta lập tức cứu được phụ thân ra ngoài nếu không, chỉ cần ông ở trong ngục lâu thêm một khắc, cũng có thể bị người ta cố tình hành hạ.
Những thủ đoạn tra tấn ngấm ngầm đó, nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
"Chuẩn bị kiệu, ta muốn đến phủ tướng quân."
Dù ta là chủ mẫu của phủ tướng quân, nhưng những năm qua cũng chỉ giao thiệp với các phu nhân trong hậu viện. Người duy nhất có thể nói một lời trước triều đình, lập tức bảo toàn cho phụ thân, chỉ có Bùi Chu.
Khi về đến Bùi tướng quân, ta có cảm giác kỳ lạ bởi những biểu cảm khác thường của đám hạ nhân mà ta gặp dọc đường.
Đến khi ta đẩy cửa thư phòng của Bùi Chu ra, cảnh tượng trước mắt khiến m/á/u trong người ta như sôi trào lên đỉnh đầu.
Tống Tình Nhu áo quần xộc xệch ngồi trên đùi Bùi Chu, gương mặt đỏ ửng, không khó để tưởng tượng hai người họ vừa làm điều gì khuất tất trước khi ta đến.
Bùi Chu thấy ta, thoáng sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra vài phần bối rối.
Tống Tình Nhu kêu lên một tiếng kinh hãi, rồi vùi mặt vào ngực hắn.
Ta cố gắng kìm nén cơ thể đang run lên vì phẫn nộ, cúi đầu xuống.
Phụ thân còn đang ở trong ngục, ta không thể chọc giận Bùi Chu.
"Bùi Chu, phụ thân của ta bị người ta vu cáo xin chàng cứu ông ra. Phụ thân tuổi đã cao không chịu được nỗi khổ nơi ngục tù."
Hắn không tỏ vẻ ngạc nhiên, dường như đã biết chuyện này từ trước.
Lòng ta lập tức lạnh đi ba phần.
Tống Tình Nhu lên tiếng: "Phu nhân, Đại Chu tự có pháp luật. Nếu phụ thâm của cô thật sự cương trực, chưa từng tham ô thì làm sao lại bị tống vào ngục? Nếu ai phạm tội cũng tìm tướng quân cầu cứu, vậy tướng quân còn mặt mũi nào đứng trong triều đình?"
8
"Tống cô nương, ta là phu nhân tướng quân, phụ thân ta cũng là nhạc phụ của tướng quân. Chuyện này là việc nhà riêng của nhà ta không đến lượt cô lên tiếng."
Sắc mặt Tống Tình Nhu tái nhợt, ta tiếp tục nói: "Huống hồ, thật sự phạm tội mới bị nhốt vào ngục ư? Cô chẳng phải là người rõ hơn ta sao?"
Năm xưa, Tống gia cũng bị vu oan, khiến cả nhà phải lưu đày.
Nay được minh oan, nhưng cũng chỉ còn lại một mình Tống Tình Nhu sống sót.
"Nếu phụ huynh của cô ở trên trời có linh thiêng, nghe được những lời này của cô, không biết họ sẽ nghĩ thế nào."
Vừa nói xong, ta đã hối hận, nhất thời bị Tống Tình Nhu kích động mà nói những lời không nên nói.
Quả nhiên, sắc mặt Bùi Chu dần lạnh xuống: "Uyển Uyển, ta không ngờ nàng từ khi nào lại trở nên độc ác như vậy, đến mức đi vạch trần nỗi đau của người khác!"
Độc ác.
Ta không ngờ mình lại nghe được từ này từ miệng Bùi Chu.
Ta nghiến răng: "Vậy chàng muốn ta làm gì, mới chịu giúp ta?"
Tống Tình Nhu mắt đỏ hoe, thấp giọng nức nở.
Bùi Chu ôm nàng ta vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, không buồn liếc nhìn ta lấy một lần.
"Hãy xin lỗi Tình Nhu."
Ta đứng sững tại chỗ, từng chữ từng chữ nói ra ép mình cúi đầu trước Tống Tình Nhu.
Nhưng nàng ta vẫn khóc, thậm chí bắt đầu ôm lấy ngực.
Bùi Chu nhíu mày, thần sắc lạnh lẽo.
Một lát sau, ta nâng váy, chậm rãi quỳ xuống, dập đầu xuống sàn thật mạnh, từng cái từng cái.
"Ta nhất thời lỡ lời, đắc tội với Tống cô nương. Nếu Tống cô nương muốn ta làm gì để chuộc tội, cứ việc nói ra. Bùi Chu, nếu chàng còn nhớ ta đã từng vì phủ này mà cống hiến chút công lao, xin hãy cứu phụ thân ta ra khỏi ngục."
Ta cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Bùi Chu, chỉ nghe thấy giọng hắn dịu lại đôi chút: "Uyển Uyển, nàng hà tất phải làm vậy... Được rồi, ta sẽ lập tức phái người—Tình Nhu!"
Câu nói của hắn còn chưa dứt, đã vội vã kêu tên Tống Tình Nhu, nàng ta ngất đi.
Hắn lập tức bế nàng ta lên, bước nhanh ra ngoài.
Ta túm chặt vạt áo hắn: "Bùi Chu! Xin chàng!"
Bùi Chu khựng lại một chút, ta đầy hy vọng ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy gương mặt hắn tràn ngập sự ghét bỏ và phẫn nộ.
"Tình Nhu có bệnh tim, không chịu nổi kích động. Nếu nàng ấy không sao thì tốt. Nếu có chuyện gì thì dù phụ thân nàng có c/h/ế/c trong ngục, cũng chưa đủ để bù đắp!"
...
Ta thất thần quay về Mặc phủ, nỗi uất ức đè nén bấy lâu đã vỡ òa khi nhìn thấy mẫu thân.
Ta nhào vào lòng bà, khóc nức nở: "Đều là lỗi của con! Nếu con không lấy Bùi Chu thì phụ thân cũng sẽ không rơi vào cảnh này!"
Lòng ta vừa giận vừa đau, thì hạ nhân đến báo: "Có một công tử mặt mang vết sẹo xin gặp."
Công tử ấy nói: "Chuyện của lệnh tôn, ta nguyện giúp phu nhân một tay."
9
Người đến thăm ta lại chính là kẻ háo sắc từng trêu ghẹo Tống Tình Nhu trên phố.
Hắn tên là Lâm Nam.
Đối mặt với câu hỏi của ta, hắn nghiêm túc đáp: "Phu nhân hẳn nghĩ ta là loại công tử ăn chơi trác táng. Nhưng phu nhân không biết, nhà họ Lâm cũng từng là thế gia bút nghiên. Từ nhỏ, ta và Tống Tình Nhu đã được định sẵn hôn ước. Chỉ là sau này, gia đạo sa sút, còn Tống gia lại nương nhờ phủ tướng quân, không muốn giữ mối hôn sự này nữa."
"Năm ấy, huynh trưởng của ta từng đến Tống gia cầu thân, nhưng lại bị người nhà họ Tống đánh đuổi. Vì chuyện của ta, huynh ấy bị gãy một chân. Mười năm khổ học dùi mài kinh sử, cuối cùng không thể tham gia khoa cử, đành quay về quê làm một tiên sinh dạy học ở trong làng. Còn Tống Tình Nhu, sợ ta tiết lộ chuyện này làm tổn hại danh tiếng nàng ta, nên đã..."
Nói đến đây, dường như hắn nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt bừng lên ngọn lửa giận dữ, hàm răng nghiến chặt.
"Tóm lại, ta hận Tống gia đến tận xương tủy. Không giấu gì phu nhân, năm đó những chuyện của Tống gia bị phanh phui đều do ta bỏ công sức thu thập chứng cứ tố cáo mà ra."
"Nhưng Tống gia chẳng phải bị vu oan sao?"
Lâm Nam bật cười lạnh lùng: "Vu oan ư? Với những gì Tống gia từng làm thì bị g/i/ế/c mười lần cũng không quá. Cái gọi là minh oan, chẳng phải là do có kẻ đứng sau thao túng sao? Phu nhân hẳn là trong lòng đã có câu trả lời rồi."
Bàn tay ta siết chặt chiếc khăn tay đến nỗi muốn xé nát nó.
Đúng vậy, là Bùi Chu.
Lâm Nam lại nói, hắn có chút giao tình với người trong Đại Lý Tự. Tối nay, hắn có thể giúp chuyển phụ thân ta đến Đại Lý Tự chờ xét xử.
Dù vẫn bị giam giữ, nhưng ít ra thì tay của Triệu nhị công tử kia sẽ không với tới được.
Đêm đó, ta tới nhà lao của Đại Lý Tự thăm phụ thân.
May mắn là vẫn còn kịp. Nhưng dù vậy, phụ thân ta đã chịu phạt roi.
Triệu nhị công tử lòng dạ độc ác, còn sai người dùng thanh sắt nhọn đâm thẳng vào móng tay của ông, sau đó tưới nước muối lên.
Canh ngục nói, Triệu nhị công tử đích danh yêu cầu phải "chăm sóc" thật tốt cho phụ thân của ta. Họ vốn không dám làm gì quá đáng vì mối quan hệ giữa ta và Bùi Chu. Vì vậy, đã từng cử người đến tướng quân phủ thăm dò ý tứ của Bùi Chu.
Chỉ cần một câu nói của Bùi Chu, dù phụ thân ta thực sự phạm tội ít nhất cũng sẽ không bị tra tấn trước khi xét xử. Điều đó vốn dĩ không trái quy tắc và cũng chẳng ai dám lời ra tiếng vào.
Nhưng Bùi Chu đã trả lời thế nào?
Hắn nói: "Cứ làm theo pháp luật, không cần hỏi ý kiến ta nữa."
Cứ làm theo pháp luật.
Sự chính trực và cương nghị của hắn, lại được dốc toàn lực lên người nhà họ Mặc.
Nhưng sự "sắt đá công minh" ấy, khi đối mặt với Tống Tình Nhu, lại chẳng còn chút nào.
Ta đã sai rồi.
Vì một ánh nhìn thoáng qua khi còn thiếu nữ mà đem lòng yêu vị thiếu niên tướng quân năm ấy.
Nhưng lại ta không nhìn thấu được dưới vẻ ngoài tuấn mỹ của Bùi Chu chính là lòng lang dạ sói.
10
Chuyện tham ô vốn không có thực.
Mục đích của Triệu nhị công tử chỉ là khiến phụ thân ta chịu khổ nhiều nhất có thể, để trả thù ta vì đã làm Tống Tình Nhu mất mặt trước mọi người.
Khi phụ thân ta tạm thời được an toàn, ta tìm cách trình lên chứng cứ minh oan.
Đại Lý Tự xử lý nghiêm minh, chẳng bao lâu sau, phụ thân ta được thả ra.
Ta và mẫu thân dìu ông lên xe ngựa, đang chuẩn bị rời đi thì Bùi Chu đến, giữ chặt lấy cổ tay của ta.
"Buông tay ra."
Ánh mắt hắn tràn đầy hối hận: "Uyển Uyển... ta cứ nghĩ nhạc phụ là người chính trực, sẽ không sao. Ngày đó, vì Tình Nhu đột nhiên phát bệnh tim, ta rối trí nên nhất thời lỡ lời. Nếu Tình Nhu có chuyện gì, ta biết ăn nói thế nào với phụ thân đã khuất của nàng ấy? Tình Nhu vừa đỡ hơn, ta đã lập tức phái người đi cứu nhạc phụ. Nhưng vừa lúc nghe tin Đại Lý Tự đã trả lại sự trong sạch cho ông ấy."
Nghe hắn nói, ta chỉ muốn bật cười: "Bùi Chu? Thứ nhất, mạng sống của nhạc phụ trong mắt chàng không quan trọng đến vậy sao? Chuyện mà ta có thể điều tra ra, chàng lại không biết?