Vả Mặt Cô Nàng “Trà Xanh” Vạm Vỡ
Chương 1
Bạn trai tôi chơi “Sự thật hay Thử thách” cùng hội bạn, cô bạn nối khố của anh ấy bất ngờ ngồi phịch lên đùi anh, hỏi anh có từng rung động với cô ta chưa.
Anh không những không đẩy ra mà còn cười cưng chiều: “Quan hệ của bọn mình cần gì rung động nữa chứ?”
Tôi sa sầm mặt, định đứng dậy rời đi thì Thẩm Vô lại níu tay tôi: “Cậu sẽ không giận đấy chứ? Nhỏ mọn thế làm gì, bọn mình toàn là anh em với nhau, đùa chút thôi mà.”
1
Cuối tuần, bạn trai tôi — Trần Vũ — dẫn tôi, Thẩm Vô và mấy người bạn đi cắm trại.
Tối đến, đang lúc rảnh rỗi không có gì làm thì có người đề nghị chơi “Sự thật hay Thử thách.”
Thẩm Vô hay còn gọi là thanh mai trúc mã của Trần Vũ chọn “Thử thách.”
“Một khi chơi thử thách thì mình phải chơi lớn chứ nhỉ! Thẩm Vô, trong đám con trai ở đây, chọn một người để tỏ tình đi!”
“Ây da, mọi người đừng dồn tớ thế chứ.”
Thẩm Vô cười nhạt, liếc mắt nhìn Trần Vũ rồi bất thình lình ngồi lên đùi anh.
“Trần Vũ, anh đã bao giờ thích em chưa?”
Trần Vũ không những không đẩy cô ta ra mà còn cười cưng chiều: “Quan hệ của chúng ta còn cần rung động nữa à?”
Mấy người xung quanh đều hùa theo cổ vũ, không hề để ý tôi đã tối sầm mặt.
Không ngờ Thẩm Vô còn quá đáng hơn, cô ta bất ngờ hôn chụt lên mặt Trần Vũ, sau đó thoải mái quay qua mấy người đang cổ vũ với vẻ mặt đầy tự đắc: “Thế nào, lần này đủ lớn chưa?”
“Cậu cũng ghê thật đấy!”
“Quả nhiên cậu cũng dám chơi!”
“Có sao đâu, Trần Vũ là anh em của tớ, mấy người khác thì tớ không thích chơi kiểu này.” Thẩm Vô bĩu môi.
Trần Vũ cũng nói thêm vào: “Bọn tớ vốn chẳng để mắt tới ai, cô ấy trước sau đều phẳng lì, tôi với cô ấy yêu nhau còn không bằng yêu một thằng đàn ông.”
“Chứ còn gì nữa.”
Thẩm Vô đập nhẹ lưng Trần Vũ rồi vòng tay ôm cổ anh: “Nếu bọn tôi mà có gì thì đã có từ lâu rồi, đến lượt anh giờ mới cặp bạn gái à?”
Mọi người xung quanh cười ầm lên.
Trò này thật sự chẳng vui vẻ gì.
Tôi đứng dậy muốn bỏ đi nhưng Thẩm Vô lại níu tay tôi: “Cậu sẽ không giận chứ? Có chút xíu mà cũng cáu, bọn mình là anh em nên chỉ đùa thôi mà.”
Tôi ban đầu rất muốn cãi lại nhưng đúng lúc ấy điện thoại lại reo lên.
Trên màn hình là Tiểu Nhã – bạn thân của tôi.
“Xin lỗi mọi người, tớ phải nghe điện thoại.”
Nói xong tôi quay về lều.
Tiểu Nhã hỏi tôi chơi thế nào, tôi bèn kể toàn bộ đầu đuôi.
Cô ấy bảo tôi đừng vội đi mà chờ cô ấy, cô ấy sẽ lập tức đến.
Trở lại chỗ mọi người, tôi nói với Trần Vũ: “Tiểu Nhã nói cũng muốn tới.”
“Được đấy, có dẫn theo thằng nào không? Ha ha ha có thêm người để chơi rồi.” Thẩm Vô lập tức khoái chí.
“Này Duyệt Duyệt, tớ bảo cậu này, tớ quanh đi quẩn lại ngoài Trần Vũ và mấy người đây ra thì chẳng có mống đàn ông nào, cậu có ai hay hay thì giới thiệu cho tớ nhé.”
Thẩm Vô tỏ ra thân thiết mà choàng tay qua cổ tôi nói.
Tôi lườm một cái, trong đầu suy nghĩ: “trình của cô thì cần gì nhờ tôi.”
Tôi ngồi yên làm nền thêm tầm nửa tiếng, ngắm Trần Vũ và Thẩm Vô “tình thương mến thương” dưới danh nghĩa “anh em.”
Rồi Tiểu Nhã cũng tới, còn dắt theo một anh nữa.
Người đó trông thanh tú lịch sự, còn đeo kính gọng vàng, không ai khác chính là đàn anh của tôi – Bành Nhất Phàm.
“Ồ, còn là anh chàng đẹp trai nữa cơ à!”
Ánh mắt Thẩm Vô sáng lên, bước ngay đến trước mặt Bành Nhất Phàm rồi tươi cười đưa tay ra chào hỏi: “Chào anh, em là Thẩm Vô, bạn của Duyệt Duyệt.”
Đúng là cao thủ, lúc giới thiệu với tôi thì bảo là “anh em của Trần Vũ,” đến lúc gặp Bành Nhất Phàm thì đổi thành “bạn của Duyệt Duyệt.”
Chậc.
Bành Nhất Phàm cười nhẹ, trong mắt như loé lên một ngôi sao lấp lánh.
Anh ấy lách qua người Thẩm Vô, đi thẳng đến chỗ tôi: “Tiểu Nhã nói em buồn chán nên anh đến chơi cùng, không sao chứ?”
“Sao lại sao được ạ.”
Tôi mỉm cười lắc đầu.
Thẩm Vô hơi bẽ mặt, rụt tay lại rồi len tới ngồi sát cạnh Bành Nhất Phàm: “Đương nhiên không ai để ý đâu, đông người mới vui.”
Bành Nhất Phàm không trả lời, chỉ đưa cho tôi một cốc ca cao nóng: “Trời tối sương xuống lạnh, em cầm cho ấm tay.”
“Đây là bạn gái tôi.”
Trần Vũ thấy Bành Nhất Phàm chăm sóc tôi như vậy thì nhíu mày khó chịu.
“Anh hiểu lầm rồi, tôi xem Duyệt Duyệt như em gái.”
Bành Nhất Phàm nheo mắt cười, trông ôn hòa như nước mùa xuân.
Trời ạ, trước giờ tôi chưa từng phát hiện đàn anh Bành cũng cao tay thế…
Tôi ghé tai Tiểu Nhã, khẽ hỏi: “Sao cậu kéo cả anh Bành đến?”
“Lúc cậu gọi thì anh ấy đang ở cạnh tớ, nghe cậu bị bắt nạt nên muốn theo. Cậu đoán anh ấy nói gì?”
“Nói gì cơ?”
“Nói ‘gặp kiểu người như Thẩm Vô, phải để anh xử lý.’”
“Phụt, haha.”
Tôi bụm miệng cười.
“Người đông đủ rồi, bắt đầu màn kịch thôi.”
“Thế tớ phải chơi tới cùng chứ?”
Trò “Sự thật hay Thử thách” vẫn tiếp tục.
Kim quay trúng tôi.
“Chọn thật lòng hay thử thách?” Một cậu bạn của Trần Vũ hỏi.
“Vậy…”
Tôi lướt mắt qua Thẩm Vô.
“Thử thách đi.”
“Hôm nay ai cũng thoáng nhỉ!”
Trương Dũng khoát tay phấn khích: “Thế chọn một người ở đây nhảy đôi cùng cậu nhé?”
Anh chàng này quay sang nhìn Trần Vũ, có lẽ muốn tác thành cho tôi và Trần Vũ.
Nhưng tôi không có ý định ấy.
Tôi nắm tay Bành Nhất Phàm: “Được không ạ?”
Bành Nhất Phàm thoáng sững người, liếc nhìn Trần Vũ mới hiểu ra, rồi lại lấy vẻ mỉm cười nheo mắt như trước.
Chúng tôi khiêu vũ trong ánh nhìn của Trần Vũ và Thẩm Vô.
Tiểu Nhã thì vỗ tay khen ngợi.
Ngọn lửa này phải để cháy to thêm mới vui.
Vũ khúc vừa xong, tôi quay sang cười áy náy với Trần Vũ: “Anh chưa học nhảy bao giờ nên em mời anh Bành, anh sẽ không giận chứ?”
Tôi thấy cơ mặt Trần Vũ giật giật, anh chớp mắt mấy cái rồi lắc đầu.
“Trần Vũ đâu nhỏ nhen thế.”
Thẩm Vô lại chen ngang: “Dính nhau chơi chút thôi mà, hồi nhỏ tôi với Trần Vũ còn thường như thế ấy chứ. Này Duyệt Duyệt, cậu chưa biết đâu, hồi bé Trần Vũ cởi trần nhảy điệu ‘Bên cầu gió cuốn có đàn vịt bơi ngang’ cơ, haha, nhớ lại buồn cười chết mất!”
“Thẩm Vô, cậu rảnh quá ha? Cậu lại đào mấy chuyện xấu hổ của tôi ra!”
Trần Vũ quát to, không giống như kiểu cưng chiều lúc trước.
Bảo anh ghen vì tôi chắc không đúng, chỉ là thấy người khác quan tâm tôi, anh thì bị ngó lơ nên bực bội.
Vừa lúc ấy, Thẩm Vô còn buột miệng bóc mẽ anh khiến anh càng mất mặt, tâm trạng tệ đi là dễ hiểu.
Thẩm Vô sững sờ, có lẽ không ngờ Trần Vũ lại mắng mình trước mặt bao người.