Vở Kịch Của Cô Ấy, Màn Vỗ Mặt Của Chúng Tôi
Chương 1
Khi ngồi trên một chuyến bay quốc tế, tôi nhờ tiếp viên hàng không lấy cho mình một chiếc chăn, kết quả vì nói tiếng phổ thông mà bị tiếp viên phân biệt đối xử.
Cô ta hỏi tôi: "Can you speak English?"
Tôi nheo mắt, đánh giá cô tiếp viên trước mặt.
Một tiếp viên của hãng hàng không quốc tế Trung Quốc mà lại không biết nói tiếng phổ thông, cô đùa với tôi chắc?
Tôi cười lạnh một tiếng, hỏi lại: "Can you speak Chinese?"
Nghe tôi hỏi vậy, cô tiếp viên kia chẳng biết đang giả bộ cái gì, bày ra vẻ mặt ngạo mạn nhìn tôi, đáp: "No!"
Vừa nghe cô ta bảo không biết nói tiếng phổ thông, tôi thấy buồn cười, quay sang người bên cạnh nói lớn: "Đúng là đồ ngu ngốc, tiếng phổ thông cũng không biết nói, vậy mà cũng làm tiếp viên hàng không quốc tế, không biết bằng cách nào mà vô được đây!"
Cô tiếp viên nghe tôi nói vậy, mặt lập tức xanh lè, tức giận mắng lại: "Sao cô lại chửi tôi?"
1
Tôi nhướng mày, nhếch môi: "Ồ, thì ra cô biết nói tiếng phổ thông à? Ban nãy không biết nói mà? Sao giờ tôi vừa mắng cô, cô liền hiểu được hết vậy?"
Mọi người xung quanh nghe đoạn đối thoại giữa tôi và cô tiếp viên đều bụm miệng cười không ngừng.
Mặt cô ta đỏ bừng, giậm chân một cái rồi xoay người chạy đi, bộ dạng chẳng khác nào chột dạ bỏ chạy.
Hừ, tưởng tôi không trị nổi cô chắc!
Tôi bĩu môi hất cằm, gọi với theo bóng lưng cô ta: "Tiếp viên không biết nói tiếng Trung ơi, đừng quên mang chăn cho tôi nhé, đừng có mà giả vờ không hiểu! Có cần tôi nói tiếng Anh không? Do you speak Chinese?"
Cuối câu, tôi còn cố tình trêu chọc thêm.
Hành khách trên máy bay nghe vậy thì cười ồ lên.
Cô tiếp viên kia mặt mày đỏ bừng, mắt ngân ngấn nước như thể tôi là kẻ ác ghê gớm lắm vậy.
Tôi lạnh lùng nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt không chút e dè.
Có lẽ cô ta cũng hiểu tôi không dễ chọc, cuối cùng đành ngoan ngoãn mang chăn đến.
Tưởng chuyện đến đây là xong, ai ngờ lúc phát đồ ăn lại xảy ra chuyện khác.
Nhưng lần này không phải tiếp viên gây sự mà là cặp vợ chồng giáo sư sính ngoại ngồi phía sau tôi.
2
Sau khi ăn xong, tôi hơi ngả ghế ra sau một chút.
Ai ngờ vừa mới ngả ghế xong đã bị ai đó đá mạnh một cái.
Đầu tôi đập mạnh vào tựa ghế, trong giây lát choáng váng, bụng dạ cuộn lên muốn nôn.
Tôi giận sôi máu, quay phắt lại nhìn ra phía sau.
Thấy người ngồi sau là một người phụ nữ trung niên, tôi nghĩ có lẽ bà ta không cố ý thì cố nhịn tức, hít sâu một hơi rồi nói: "Cô à, cô vừa đá trúng tôi đó."
Tôi cứ tưởng mình đã lịch sự như vậy thì người ta cũng nên xin lỗi lấy một câu.
Không ngờ bà ta liếc tôi một cái từ đầu đến chân, ánh mắt đầy vẻ khinh thường rồi ngạo mạn nói: "Đúng đó, ai bảo cô làm ảnh hưởng đến chồng tôi xem tivi."
Chuyến bay này ghế nào cũng gắn một cái tivi nhỏ.
Cặp vợ chồng kia cảm thấy tôi ngả ghế ra sau chiếm mất không gian nên cố ý đá tôi một cái.
Cơn giận bùng lên, tôi chỉ thẳng tay vào bà ta mắng: "Đây này, cô không có miệng à? Nếu thấy tôi ngả ghế ra sau quá mức thì không biết mở miệng nói sao? Đá người khác làm cái gì?"
Bà ta hếch cằm, cười nhạt đầy mỉa mai: "Đá thì sao? Đồ nhà quê, đến tiếng Anh còn không biết nói, vênh váo cái gì mà nói tiếng phổ thông? Cũng đòi học đòi đi máy bay, đúng là trò cười cho thiên hạ!"
Tôi suýt nữa thì phun máu vì tức.
Tôi lập tức xắn tay áo, chuẩn bị ăn thua đủ với bà ta thì cô tiếp viên lúc nãy lại chạy tới.
Vừa thấy tôi, câu đầu tiên cô ta nói là: "Sao lại là cô nữa? Cô có thể đừng gây chuyện được không?"
Má nó, nghe xem đây là cái giọng điệu gì?
Cái gì mà tôi gây chuyện?
3
"Chị mù à? Ai gây chuyện chứ! Bà ta đá vào ghế tôi, suýt chút nữa tôi bị chấn động não, tôi còn không được phép nói à?"
Tôi chống nạnh, định bụng sẽ cãi lý với cô tiếp viên giả vờ không biết tiếng Trung kia cho ra lẽ.
Ai ngờ, chắc vì vừa mới mất mặt, cô ta không chút do dự đứng về phe cặp vợ chồng kia.
"Nhìn cách ăn mặc của người ta kìa, vừa nhìn đã biết là người có tiền, đâu có thô lỗ như cô!"
Cô tiếp viên đảo mắt, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói.
Má nó, lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện phong cách ăn mặc lại liên quan đến phẩm chất.
Tôi trợn tròn mắt vừa định chửi lại thì bà thím ngồi sau lưng đã cười hề hề, vừa cười vừa châm chọc mắng tôi:
"Đúng rồi đó, đồ nhà quê, cô nói tiếng phổ thông thì oai lắm à? Ngồi máy bay thì oai lắm à? Không chừng còn làm cái nghề đó ấy chứ, càng oai luôn ha!"
Bà ta là người Hồng Kông, lập tức chuyển sang tiếng Quảng Đông để chửi, vừa chửi vừa giơ ngón giữa về phía tôi, nét mặt đầy vẻ khinh miệt.
Nhìn cái bộ dạng đó, tôi chỉ hận không thể lập tức xông lên cho bà ta vài cái bạt tai.
Má nó, nhịn được thì ông bà tổ tiên tôi dưới suối vàng cũng không yên lòng.
Cô tiếp viên bên cạnh còn bụm miệng cười, không ngừng phụ họa theo bà thím, trách ngược lại tôi: "Người ta chỉ đá ghế một cái thôi, có làm sao đâu, đừng kiếm chuyện!"
Bà thím được tiếp sức thì càng lấn tới, tuy tôi không hiểu tiếng Quảng Đông nhưng nhìn vẻ mặt của bà ta và phản ứng cau mày của những hành khách Hồng Kông xung quanh, tôi đoán chắc chắn là đang chửi bậy rất thô tục.
Tôi lại đảo mắt, chẳng buồn nhiều lời mà xắn tay áo lên, lập tức dùng tiếng Mân Nam chửi thẳng.
"Đồ chết tiệt, tổ bà mày cho mày tí màu mà mày lên mặt hả? Muốn ăn đòn à, con điếm thối tha kia!"
Mặc dù tôi không biết tiếng Quảng Đông nhưng tôi giỏi tiếng Mân Nam.
Nói thật, tiếng Mân Nam mà chửi người thì cực kỳ thô bỉ.
Tôi trút một tràng từ đầu tới chân, chửi cho bà ta cứng họng luôn.
Bà thím sửng sốt: "Cô nói gì đó?"
Tôi cười nhạt: "Nghe không hiểu hả? Biết vài câu tiếng Quảng mà tưởng ghê gớm lắm. Thời đại này, ai chẳng biết vài thứ tiếng địa phương, đồ chết tiệt! Đã thích làm cái nghề đó còn thích giơ ngón giữa thì để tôi giúp bà nhé!"
Nói rồi, tôi dùng tay phải làm thành một vòng tròn, tay trái giơ ngón giữa, làm mấy động tác cực kỳ khiêu khích.
Động tác đó, ai nhìn cũng hiểu rõ ý nghĩa.
Mặt mũi cặp vợ chồng kia lập tức đỏ như gấc.
Tôi thì không định buông tha, làm đi làm lại mấy lần, cuối cùng còn trêu: "Thấy sướng không? Tôi thấy rõ rồi, vừa nhìn thôi bà đã phấn khích lắm rồi, để tôi giúp bà thêm mấy lần nữa nhé!"
"Ai da, sao cô vô giáo dục vậy hả!"
Bà thím cuối cùng cũng chịu không nổi, la toáng lên, giơ tay định đánh tôi.
Tôi chẳng ngại, vớ ngay ly nước bên cạnh hất thẳng vào mặt bà ta.
4
"Há há, thích động tay động chân hả? Được thôi, tưởng tôi sợ cô à? Dù sao tôi cũng trẻ hơn cô cả chục tuổi, bắt nạt cô còn dễ như trở bàn tay! À quên, tôi nói nhầm, tôi cũng đâu thèm bẩn tay!"
"Ha ha ha…"
Tiếng cười vang ra khắp khoang máy bay.
Những tiếng cười chế giễu đó khiến cặp vợ chồng tức đến tím mặt, ngay cả ông chồng vốn im thin thít cũng bắt đầu dùng tiếng Quảng chửi tôi.
Một mình tôi đối đầu hai người? Không ngán!
Tôi lập tức dùng tiếng Mân Nam chửi trả, ba chúng tôi thành một màn mắng nhau hỗn loạn, ai nói tiếng nấy.
Nhưng tôi còn trẻ, mắng người mặt không đỏ, hơi không hụt, khí thế áp đảo bọn họ.
Còn cặp vợ chồng kia? Có tuổi rồi mới chửi được vài câu đã thở hồng hộc, trông chật vật không chịu nổi.
Thấy tình hình không ổn, cô tiếp viên kỳ thị ban nãy lại chạy ra, lớn tiếng chỉ trích tôi: "Đừng cãi nữa! Cô sao mà vô giáo dục vậy? Cô còn thế này tôi sẽ gọi an ninh hàng không!"
Má nó, lúc cặp vợ chồng kia chửi người thì cô không gọi, giờ tôi phản kháng thì đòi gọi an ninh?
Tôi bật cười lạnh, nhìn thẳng vào cô ta.
Cô tiếp viên bị ánh mắt tôi dọa cho run lên, vừa định mở miệng thì tôi đã nạt thẳng: "Ồ kìa, tôi chỉ chửi bọn họ, đâu có chửi cô mà sao cô nhột dữ vậy? Được rồi, để tôi chiều lòng cô, muốn nghe tiếng Mân Nam hay tiếng phổ thông? À quên mất, cô ngu thế này thì sao mà biết tiếng phổ thông cho được, vậy tôi chửi bằng tiếng Anh nhé, bitch!"
Cô tiếp viên tức đến run người, vội vàng dùng bộ đàm gọi cảnh sát.
Nhưng hành khách xung quanh đã chứng kiến hết thảy, ai cũng đứng dậy lên tiếng bênh vực tôi.
"Tiếp viên kiểu gì vậy? Vừa nãy còn giả vờ không hiểu tiếng phổ thông, giờ thì bênh chằm chặp cho người chửi người khác."
"Đúng đó, tôi tận mắt thấy bà thím kia đá vào ghế cô gái trước mà, bị đá còn không được quyền phản kháng à?"
"Còn bày đặt nói tiếng Quảng, mất mặt dân Hồng Kông quá đi!"
Một ông bác lớn tuổi cũng đứng lên nói giúp tôi.
5
Thấy cả đám hành khách chỉ trích mình, mặt cô tiếp viên đỏ bừng, bặm môi, cuối cùng cũng chịu quay sang nhắc cặp vợ chồng kia: "Xin quý vị đừng đá vào ghế nữa."
Ai ngờ cặp vợ chồng kia đang bốc hỏa, lập tức quay ra mắng lại cô tiếp viên.
Chửi một trận làm cô ta tức uất ức đến mức suýt khóc.
Có lẽ do ầm ĩ quá mức nên tiếp viên trường cũng tới.
Tiếp viên trưởng sau khi tìm hiểu sơ qua tình hình liền ra mặt xoa dịu hành khách.
Nhưng mà, cái kiểu xử lý này cũng nực cười không kém.
Đối với cặp vợ chồng kia thì nhẹ nhàng nhắc nhở "xin đừng đá ghế", còn đối với tôi thì mặt lạnh nghiêm nghị: "Thưa cô, xin cô đừng dùng lời lẽ thô tục."
Má nó, tôi thật sự nghi ngờ họ cùng một ruột!
Tôi trợn mắt, mỉm cười nói: "Tôi nói thô tục khi nào? Tôi chỉ đang luyện nói tiếng Mân Nam thôi mà."
"Pụt..."
Nghe câu đó, đám hành khách xung quanh lại không nhịn được mà bật cười.
Tổ trưởng tiếp viên nghẹn họng, co giật khóe miệng, cuối cùng không nói thêm gì.
Tôi nhướng mày, chủ động đề xuất: "Vậy cho tôi đổi chỗ đi, tôi không dám ngồi trước mặt loại người như vậy."
Tôi tưởng tổ trưởng sẽ đồng ý để tránh thêm rắc rối, ai dè cô ta chỉ cười xin lỗi: "Xin lỗi cô, trên máy bay không còn chỗ trống."
Má nó! Xui tận mạng!
Thôi vậy, không còn chỗ thì chịu thôi.
6
Tôi ngồi lại vào ghế, cảnh giác nửa tiếng thì thấy hai vợ chồng phía sau không gây sự nữa mới yên tâm ngủ tiếp.
Ai ngờ, chưa được bao lâu, bọn họ lại giở trò!
Khoảng một tiếng sau, lúc tôi đang ngủ say thì đột nhiên có người đá mạnh vào ghế tôi, rồi một chai nước từ phía sau dội thẳng lên đầu tôi, ướt sũng cả người.
"Xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu~"
Bà thím phía sau cười nham hiểm, ánh mắt như muốn nói: "Tôi cố tình đó, cô làm gì được tôi?"
Tôi tức đến bật cười.