Vở Kịch Của Cô Ấy, Màn Vỗ Mặt Của Chúng Tôi

Chương 2



Được lắm, muốn chơi phải không? Lão nương đây chiều tới cùng!

7

Tôi nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói với bà thím: "Không sao đâu, người lớn tuổi mà, tôi hiểu mà."

Tôi cười khẩy, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh chỉnh lại quần áo.

Con mụ chó mắt nhìn người bằng nửa con mắt kia thấy tôi chẳng hề nổi nóng, còn trừng mắt lườm tôi thêm một cái.

Tôi coi như không nhìn thấy.

Xử lý xong trở về, tôi cố ý vòng qua phía sau ghế bà thím, thì thầm thương lượng với người ngồi sau bà ta: "1000, đổi chỗ mười phút."

Người ngồi sau là một ông chú, ông ấy mỉm cười với tôi rồi gật đầu đồng ý.

Tôi lại nhắn thêm một dòng: "Chú đứng qua một bên đợi chút nhé, xong nhanh thôi."

Ông chú hiểu ý, vui vẻ tránh ra.

Tôi lập tức ngồi vào vị trí đó, canh chuẩn thời gian, đợi đến khi thấy cặp vợ chồng kia chăm chú xem tivi liền tung một cú đá thẳng vào ghế.

"Á!"

Bà thím rú lên một tiếng kinh thiên động địa, cả khoang máy bay đều nghe rõ.

Nghe mà thật sự sướng rơn trong lòng.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, tôi còn bê luôn cốc nước lúc nãy lấy từ nhà vệ sinh dội thẳng lên đầu bà ta.

Xong xuôi, tôi làm ra vẻ áy náy, giả vờ xin lỗi: "Xin lỗi nhé, tôi không cẩn thận đá trúng cô, cô không sao chứ?"

"Đồ khốn nạn!"

8

"Chửi ai là khốn nạn vậy? Ủa, giờ thì không dùng tiếng địa phương nữa à? Tôi chẳng phải đang học cô sao?"

"Ơ kìa, đá ghế sướng thế cơ mà, trách gì cô cứ đá suốt, vậy thì tôi cũng phải đá nhiều lần mới được, dù sao đá ghế thì có sao đâu mà!"

Nói xong, tôi lại dùng sức mạnh hơn, điên cuồng đá ghế của bà thím.

Bà ta không tài nào ngồi yên nổi, cứ mỗi cú đá của tôi là người bà ta bật hẳn lên khỏi ghế.

Bà thím run rẩy chỉ tay vào tôi, vừa chửi tôi là đồ nhà quê, vừa lảm nhảm không ngớt.

Má nó, đồ ngu xuẩn!

Cô tiếp viên từng kỳ thị tôi chắc là phụ trách khu vực này, nghe thấy động tĩnh liền lập tức chạy tới, vừa thấy lại là bọn tôi thì mặt cô ta tối sầm.

"Sao lại là mấy người nữa?"

Tổ trưởng tiếp viên cũng chạy theo.

Lần này chúng tôi làm náo động còn hơn lần trước.

Tôi cứ thấy cặp vợ chồng kia ngồi xuống là lập tức đá vào ghế họ.

Bị tôi hành cho phát điên, họ quay ra dùng tiếng Quảng chửi tôi.

Tôi đâu chịu thua, liền chửi trả bằng tiếng Mân Nam.

Chửi xong đã đời, tôi còn dịch luôn ra tiếng Anh: "Thích nghe tiếng chim hót đúng không? Tôi dùng tiếng chim chửi cho, vậy thì giao tiếp sẽ không còn rào cản nữa!"

Tổ trưởng tiếp viên vội vàng khuyên tôi bình tĩnh, đừng tiếp tục đá ghế, nếu không sẽ "sử dụng biện pháp mạnh".

Tôi nhếch miệng cười lạnh: "Có biện pháp mạnh thì cùng nhau chịu đi, bà ta đá tôi trước đó, sao không xử lý đi?"

Nói xong tôi lại phun thêm một câu tiếng Mân Nam.

Cặp vợ chồng kia tức tới mức chỉ thẳng vào mặt tôi, chửi tôi là đồ nhà quê mất dạy.

"Đồ nhà quê, loại như cô cũng đòi ngồi máy bay, còn đòi xuất ngoại? Đúng là bôi tro trát trấu!"

Tôi cười nhạo: "Chỉ ngồi cái máy bay thôi mà đã làm như bay lên trời rồi, đồ thần kinh."

Tổ trưởng tiếp viên đau đầu hết sức, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp: "Thưa cô, hiện giờ đã có chỗ trống, tôi đưa cô đổi chỗ."

Tôi lạnh lùng cười: "Ồ, giờ lại có chỗ rồi à? Lúc nãy còn bảo không có?"

Tổ trưởng tiếp viên áy náy nói: "Xin cô đừng làm khó chúng tôi nữa, lúc trước là chúng tôi xử lý chưa thỏa đáng, xin mời cô theo tôi."

9

Cuối cùng đổi được chỗ, suốt hành trình còn lại cũng không xảy ra chuyện gì nữa.

Tôi ngủ một mạch tới lúc máy bay hạ cánh.

Vừa xuống máy bay, việc đầu tiên tôi làm chính là nộp đơn khiếu nại cô tiếp viên kia.

Sau đó vui vẻ xách hành lý về nhà.

Tưởng chuyện đến đây là xong, ai dè chưa hết.

Không lâu sau, mẹ tôi gọi tôi lại, bảo rằng anh trai tôi đã có bạn gái, sắp tới sẽ dẫn về nhà ra mắt, dặn tôi nhớ ăn mặc cho chỉnh tề, đừng làm mất mặt gia đình.

Để chào đón chị dâu tương lai, một tuần trước ngày gặp mặt, tôi và ba mẹ đã dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài.

Nghe anh tôi nói, chị ấy thích ăn hải sản, thế là ba tôi còn dặn người quen bán hải sản giữ lại những con tươi ngon nhất.

Sợ anh trai không chuẩn bị chu đáo, tôi còn chủ động đi đặt một bó hoa ở tiệm hoa.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn đợi chị dâu tương lai tới thôi.

Sáng hôm đó, anh tôi dậy rất sớm để đi đón người.

Còn tôi với ba mẹ ở nhà thấp thỏm chờ.

Nhưng đợi mãi, đợi tới gần hai tiếng đồng hồ mà vẫn chẳng thấy bóng dáng ai.

Mẹ tôi bắt đầu lo lắng, bảo tôi gọi điện hỏi thử.

"Ngày vui như vậy, làm gì có chuyện xảy ra."

 Ba tôi cau mày, quở nhẹ một tiếng nhưng vẫn ra hiệu cho tôi gọi.

Chưa kịp gọi thì anh tôi đã gọi tới.

"Em à, dẫn ba mẹ ra trung tâm thương mại Đức Cơ đi." Anh tôi nói trong điện thoại.

"Hả? Không phải chị ấy tới nhà mình sao? Sao giờ lại bảo ra Đức Cơ?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Chị ấy bảo chưa từng vào vùng nông thôn nên thấy hơi sợ. Dù sao chị ấy là người Hồng Kông, có chút hiểu lầm với quê mình. Thôi, đừng nói nhiều nữa, em dẫn ba mẹ ra đây đi."

Chưa từng vào nông thôn?

 Sợ?

 Hiểu lầm?

Nghe anh tôi nói vậy, cơn giận suýt nữa bốc lên tận óc.

"Mẹ, anh bảo đổi địa điểm rồi, bảo chúng ta tới trung tâm thương mại Đức Cơ." Tôi nuốt giận, giấu nhẹm thái độ khinh miệt của bên kia.

Mẹ tôi nghe xong cũng tức tối: "Đứa nhỏ này, nếu đã định đi ngoài ăn thì sao không nói sớm? Bao nhiêu đồ ăn mua rồi, giờ biết tính sao đây?"

"Thôi thì đem tôm hùm và cua theo, nhờ nhà hàng chế biến giúp. Còn lại bỏ đi." Ba tôi cau mày nói.

"Đành vậy." Mẹ tôi thở dài rồi lấy một cái túi đen, bỏ hải sản vào.

Tôi gọi một chiếc xe Didi.

Trung tâm thương mại Đức Cơ cũng không xa, đi chừng nửa tiếng là tới.

Anh tôi nhắn tên nhà hàng, tôi đưa ba mẹ đi thẳng tới đó.

Ai ngờ, vừa tới cửa phòng riêng, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "Anh yêu à, anh không biết em xui xẻo thế nào đâu, gặp phải một con nhà quê, còn bị nó khiếu nại nữa…"

10

Má nó, tôi thật sự không ngờ, cô tiếp viên bị tôi khiếu nại trên máy bay lại chính là bạn gái của anh trai tôi — Khâu Tú Na.

Tên thì nghe cũng hay đấy, tiếc là không biết làm người.

"Con đứng trơ ra đó làm gì? Lộn phòng rồi à?" Mẹ tôi thấy tôi đứng sững ở cửa không chịu vào, tưởng tôi tìm nhầm phòng nên hỏi.

"Không…" Khóe miệng tôi giật giật, vẻ mặt đầy rối rắm nhìn ba mẹ.

Một lúc lâu, tôi thật sự không biết phải mở miệng thế nào để nói chuyện giữa tôi và Khâu Tú Na.

"Không lộn thì vào đi, đứng đó làm gì?" Mẹ tôi lườm tôi một cái rồi chen lên trước, tự mình đẩy cửa bước vào.

Ba tôi cũng theo sát sau lưng.

Tôi đành cúi đầu, lặng lẽ đi vào theo.

Khâu Tú Na không để ý thấy tôi, vừa thấy ba mẹ tôi đã lập tức nở nụ cười tươi rói, nói bằng tiếng Anh: "Uncle, Auntie, good afternoon."

Nói xong còn cố ý lấy tay che miệng, giả vờ áy náy xin lỗi: "Xin lỗi nhé, Uncle, Auntie, tôi ở nước ngoài lâu, quen nói tiếng Anh rồi."

"Cũng xin lỗi, Auntie, Uncles, tiếng Trung của tôi không tốt."

Nghe xong cái bài chào hỏi này, tôi suýt nữa thì lật ngửa.

Má nó, cái con chị đại này, không diễn chắc chết!

"Không sao, không sao, hiểu mà. Tiểu Khôn có nói với chúng tôi rồi, bảo cô là Hoa kiều, tiếng Trung nói được vậy là giỏi lắm rồi." Ba mẹ tôi vội vàng khoát tay cười xòa, tỏ vẻ không để bụng.

Anh trai tôi cũng vội vàng đỡ lời, giải thích rằng lúc trước chính vì Khâu Tú Na biết nói tiếng Trung nên mới quen cô ấy.

"Ở nước ngoài, nhiều người Hoa sinh ra đã chẳng biết tiếng Trung, Tú Na như vậy là rất giỏi rồi."

Nghe anh tôi nói vậy, tôi suýt nữa thì trợn trắng mắt tại chỗ.

Má nó, lúc chửi tôi trên máy bay, cô ta bắn tiếng Trung như bắn rap ấy!

"Đúng rồi, Uncle, Auntie, Khôn Khôn nói còn có em gái, Where?"

 Đang ẩn thân nãy giờ, cuối cùng tôi cũng bị gọi tên.

Tôi nhướng mày, ló đầu ra từ sau lưng ba.

Giả vờ nhiệt tình chào hỏi Khâu Tú Na.

Tôi còn tưởng gặp tôi, cô ta sẽ giật mình, ai ngờ cô ta chỉ thoáng sững người rồi lại lập tức lấy lại dáng vẻ tươi cười, chào lại tôi như không có chuyện gì.

Cái mặt dày này đúng là vô đối!

11

Tiếp theo đó, Khâu Tú Na toàn bộ dùng tiếng Anh để giao tiếp với ba mẹ tôi.

Lúc đầu còn pha chút tiếng Trung, nhưng từ khi chạm mặt tôi, cô ta đổi sang hoàn toàn nói tiếng Anh.

Ba mẹ tôi xuất thân nông thôn, nào có nghe hiểu tiếng Anh, mỗi lần Khâu Tú Na nói xong, họ đều quay sang nhìn anh tôi cầu cứu.

Anh tôi, dù trong lòng thấy lạ — bởi vì biết tiếng Trung của Khâu Tú Na khá ổn — nhưng là bạn trai tốt nên vẫn ngoan ngoãn dịch từng câu một.

Còn tôi thì trong lòng lật trắng mắt liên tục.

Má, trên đời này thật sự có người mặt dày tới vậy sao?

Không sợ tôi vạch trần chắc?

Chợt tôi nghĩ ra — cô ta nhất định tưởng tôi không biết tiếng Anh cho nên mới dám lộng hành như vậy!

Tôi nhớ lại chuyện trên máy bay, lập tức hiểu ra.

Đúng rồi, chắc thấy tôi toàn nói tiếng Mân Nam nên cô ta đoán tôi kém tiếng Anh, vậy nên mới giở trò.

He he...

Tôi chống cằm, thản nhiên nhìn cô ta vừa dùng tiếng Anh phàn nàn với anh tôi về nhà hàng.

 Nào là vệ sinh không tốt.

Nào là ba mẹ tôi dùng khăn giấy lau tay, trông rất quê mùa, người nước ngoài sẽ không làm vậy.

Rồi lại trách anh tôi sao chọn nhà hàng Trung Quốc, món ăn nhiều dầu mỡ, cô ta không thích.

Đúng là chảnh đến phát ngán!

Chương trước Chương tiếp
Loading...