Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Vở Kịch Của Cô Ấy, Màn Vỗ Mặt Của Chúng Tôi
Chương 3
Có mấy lần tôi còn thấy mặt anh tôi đen sì lại, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống, còn nhẹ nhàng dỗ cô ta: "Không sao, lần sau mình đi ăn nhà hàng Tây."
"Đang nói gì vậy?" Mẹ tôi đang xem thực đơn, thấy họ thì thầm mãi thì tò mò hỏi.
"Không, không có gì đâu, Tú Na ở nước ngoài lâu, chưa quen nếp sống trong nước thôi. Không sao, lát nữa sẽ ổn thôi." Anh tôi vội vàng giải thích.
Ba mẹ tôi cũng không nghi ngờ gì, còn tưởng Tú Na chưa quen nước, lại còn hỏi han đủ thứ, ân cần vô cùng, suýt làm tôi tức chết.
Tôi vừa định mở miệng châm chọc một câu liền bị anh tôi trừng mắt lườm cho một cái.
Anh tôi biết rất rõ trình độ tiếng Anh của tôi — người có thể du học thì tiếng Anh sao mà tệ được?
Chỉ là vì muốn duy trì bề ngoài hòa thuận nên anh đành ra hiệu bắt tôi im miệng.
Chỉ tiếc rằng, bạn gái anh tôi — Khâu Tú Na — lại không nghĩ như vậy.
12
"Thế nào gọi là không quen khí hậu?"
Bất ngờ, Khâu Tú Na tỏ vẻ ngây thơ hỏi anh trai tôi bằng tiếng Anh.
Anh tôi đơn giản giải thích một chút, không ngờ cô ta lập tức hóa thân thành diễn viên chính, khoa trương nói với ba mẹ tôi: "What? Superstition? Oh my god!"
Nói xong, cô ta còn bày ra bộ dạng kinh ngạc, dùng hai tay ôm mặt, kiểu cường điệu y như mấy diễn viên người Hoa trong phim Mỹ, vừa làm quá vừa kệch cỡm, khiến cả nhà tôi trố mắt nhìn.
Buồn cười nhất là, hai từ tiếng Trung duy nhất cô ta nói — "mê tín" — còn cố tình phát âm kiểu ngọng nghịu như người nước ngoài nói tiếng Trung.
Lúc này đừng nói tôi, ngay cả ba mẹ tôi và anh tôi cũng đều kinh ngạc nhìn cô ta.
"Con trai, cô ấy nói cái quỷ gì vậy? Lảm nhảm nghe đau hết đầu. Mê gì cơ? Mê cái gì vậy?" Mẹ tôi cau mày, bắt chước cách phát âm của Khâu Tú Na, nói ra hai chữ "mê tín" một cách vụng về.
Tôi không nhịn được, phì cười một tiếng.
Anh tôi trừng mắt nhìn tôi, bất đắc dĩ khiến tôi đành phải cúi đầu, giả vờ cầm ly nước uống, che giấu sự bối rối.
Ha ha ha, suýt nữa quên mất, mẹ tôi là người thẳng tính, ghét nhất loại con gái giả tạo, làm bộ làm tịch.
Hôm nay mà không vì Khâu Tú Na là bạn gái anh trai tôi, lại còn là Hoa kiều, chắc chắn mẹ tôi đã buông lời mắng từ lâu rồi.
Có thể nhẫn nhịn đến tận giờ đã là cực kỳ kiềm chế rồi.
Sắc mặt Khâu Tú Na cũng thoáng khó coi nhưng rất nhanh cô ta lại lấy lại bình tĩnh.
Chắc ngoài tôi — người vẫn luôn chăm chú quan sát — thì cả nhà tôi không ai phát hiện ra.
Anh tôi sợ không khí ngượng ngùng, vội vàng tìm cách lái sang chuyện khác.
Mẹ tôi cũng không truy hỏi thêm, ngược lại còn lấy từ túi ra túi hải sản đem từ nhà, bảo anh tôi đem cho nhà hàng nhờ chế biến.
Ở quê tôi, việc mang hải sản riêng đi nhờ nhà hàng nấu là chuyện rất bình thường.
Nhưng vừa thấy mẹ tôi lấy ra túi nilon đen, Khâu Tú Na lại bắt đầu bày trò.
Cô ta nhíu mũi, dùng tiếng Anh phàn nàn với anh tôi rằng ba mẹ tôi mất mặt quá, ra ngoài ăn còn tự mang đồ ăn theo, đã thế còn dùng túi đen bẩn thỉu, rất không vệ sinh.
"Nghe nói dân trong nước thích chiếm tiện nghi, không ngờ là thật."
Cuối cùng, cô ta còn thì thầm bằng tiếng Anh, kể về mấy đoạn tin đồn trên mạng, nói hành vi của gia đình tôi không tôn trọng nhà hàng.
Dù anh tôi đã cố gắng giải thích rằng ở quê mình chuyện này rất phổ biến nhưng cô ta vẫn khăng khăng chê bai, cho rằng gia đình tôi thô tục, kém văn minh.
"Người nước ngoài đâu có làm vậy, họ văn minh lắm!"
13
Nghe Khâu Tú Na điên cuồng dìm hàng trong nước, ra sức tâng bốc nước ngoài, tôi thật sự không nhịn nổi nữa, vừa định bật dậy mắng cho một trận thì không ngờ, khi chưa kịp ra tay, mẹ tôi đã ra đòn trước.
"Tiểu Khôn, bạn gái con lảm nhảm cái gì vậy? Lảm nhảm mãi làm mẹ đau hết đầu. Bảo cô ấy im lặng chút rồi ngồi đợi ăn tôm hùm đi. Đám A Bắc này chắc chưa bao giờ ăn tôm hùm ngon thế đâu, lát nhớ gắp nhiều cho cô ấy nếm thử."
Ở chỗ chúng tôi, "A Bắc" là cách gọi chung cho người vùng khác.
"Đúng đó, ba còn mang theo cả cua đấy. Đám A Bắc chắc chưa từng ăn ngon thế, cho mở rộng tầm mắt. Nói thật, không nên ra ngoài ăn, quán này còn bé hơn cái nhà vệ sinh nhà mình." Ba tôi cũng phụ họa.
Ba mẹ tôi đều nghĩ Khâu Tú Na nghe không hiểu tiếng Trung, thế nên cứ tha hồ mà buông lời mỉa mai, thậm chí còn chê bai đống đồ ăn Tây cô ta ca tụng, nói đồ Tây toàn món sống, máu me, ăn mà không ghê sao.
Mới lúc trước còn thấy cô ta tâng bốc sự thanh tao của ẩm thực phương Tây, giờ đã bị ba mẹ tôi dìm không thương tiếc.
"Phụt..." Tôi lại phì cười, nước trong miệng suýt phun ra liền bị mẹ tôi lườm cho một cái cháy mặt.
"Con bé này hôm nay sao vậy? Cứ cười như trúng tà, không biết hôm nay là ngày gì à?" Mẹ tôi trách.
"Xin lỗi mẹ, lần sau con không vậy nữa." Tôi vội vàng bịt miệng, nhưng khóe môi vẫn cứ giật giật không ngừng.
Khâu Tú Na mím môi liếc tôi mấy lần, có lẽ cảm thấy từ đầu đến giờ đều bị đè ép nên cũng không dám giở trò nữa.
Suốt thời gian chờ món ăn, cô ta răm rắp ngồi im, không dám làm thêm chuyện gì.
Ai cũng tưởng bữa cơm này cuối cùng cũng có thể yên ổn ăn xong.
Nhưng ai ngờ, biến cố lại xảy ra — mà lần này, người gây chuyện không phải Khâu Tú Na, mà là mẹ tôi.
14
Khi món ăn vừa được dọn lên, mẹ tôi bỗng nhiên lấy cùi chỏ thúc vào tay tôi, hất cằm ra hiệu: "Con gái à, đợi đó mà xem, đám A Bắc chưa từng ăn món ngon thế này, lát nữa chắc chắn sẽ chồm lên cướp ăn."
Mẹ tôi cứ nghĩ Khâu Tú Na không hiểu tiếng Trung nên nhỏ giọng nói với tôi, ai ngờ với cái giọng vang như chuông của mẹ, trong phòng ai cũng nghe rõ.
Buồn cười nhất là ba tôi.
Ông thản nhiên kể chuyện mạng mình từng đọc: "Nghe nói người nước ngoài không hiểu cách ăn món Trung Quốc đâu. Họ tưởng mỗi người một đĩa, không biết chia sẻ. Để lát xem, cô kia có bê cả đĩa về chỗ mình không."
"Trời ơi, lỡ cô ta bê luôn đĩa tôm hùm thì chết! Tôm hùm này ba tìm cả buổi sáng, 3 triệu rưỡi một con đấy!"
Mẹ tôi lo lắng.
"Không sao, không quen thì mắc lỗi cũng bình thường. Nhưng mà lát cô ta bê đồ thiệt thì đừng có cười to quá đó." Ba tôi dặn dò.
"Biết rồi, biết rồi, ba bớt lo đi."
Tôi cúi đầu, vai run run, ra sức bịt miệng để không cười thành tiếng.
Khâu Tú Na thì mặt mày xám xịt, ngón tay cầm đũa siết chặt tới mức trắng bệch, phải gồng hết sức mới kìm được cơn tức.
Thật đáng đời! Ai biểu giả bộ không biết tiếng Trung, giờ tự mình đào hố tự chôn.
Tôi chống cằm, nhàn nhã xem kịch.
Có lẽ bị mẹ tôi dọa cho hết hồn, Khâu Tú Na biểu hiện cực kỳ "khuôn phép", thậm chí không gắp nổi mấy miếng hải sản, chỉ quanh quẩn ăn mấy món salad trước mặt.
Anh tôi thấy vậy, gắp cho cô ta một miếng tôm hùm.
Ai ngờ cô ta lặng lẽ đẩy ra, cười nhã nhặn giải thích với anh rằng, gần đây cô ta chuyển sang ăn chay.
Còn rất nhiệt tình phổ cập cho cả bàn nghe lý luận về ăn chay.
Nào là ăn chay tốt cho sức khỏe, nào là ăn chay giúp thanh lọc cơ thể, bảo rằng đã quen ăn món Tây nên giờ không chịu nổi đồ Trung nhiều dầu mỡ.
"Vậy à, để anh gọi cho em một phần nữa." Anh tôi ngây thơ gật đầu, chẳng thèm gắp thêm cho cô ta nữa, quay sang gọi thêm một đĩa salad cho Khâu Tú Na rồi bắt đầu vùi đầu vào bữa tiệc tôm hùm.
Cảnh đó làm Khâu Tú Na tức đến trắng bệch cả mặt.
Đặc biệt khi nghe mẹ tôi nhỏ giọng mỉa mai: "Không biết thưởng thức, cứ thích ăn cỏ cơ."
Cô ta suýt nữa thì bùng nổ tại chỗ.
Tóm lại, hôm đó nhà tôi ăn uống no nê vui vẻ, chỉ có mình Khâu Tú Na là ôm bụng đói.
15
Hôm đó về nhà, Khâu Tú Na tức đến mức mũi cũng lệch sang một bên.
Còn tôi, cũng nhân cơ hội kể hết chuyện xảy ra trên máy bay cho ba mẹ nghe.
"Tiếng Trung của cô ta trôi chảy lắm, chỉ là sính ngoại, cảm thấy nói tiếng phổ thông là thấp kém thôi."
"Không thể nào, con nhỏ đó còn hai mặt nữa à? Chia tay! Phải chia tay ngay!" Ba mẹ tôi nghe xong trợn tròn mắt, vừa nghe thấy cô ta khinh thường người Trung Quốc liền lập tức nổi giận.
"Không phải đâu, đây chỉ là hiểu lầm thôi… Anh tôi cuống quýt giải thích, cố gắng bênh vực Khâu Tú Na, nói rằng thật ra tiếng Trung của cô ấy không tốt, không phải không thích Trung Quốc, chỉ vì môi trường trưởng thành ảnh hưởng thôi, sau này ở gần gia đình mình rồi nhất định sẽ thay đổi.
Suy nghĩ của anh tôi có phần quá đơn giản.
Anh ấy cho rằng Khâu Tú Na chỉ là chịu ảnh hưởng tiêu cực từ truyền thông nước ngoài chứ bản tính không xấu.
"Thật đấy, em gái, ba, mẹ, Tú Na rất tốt bụng, sau này tụi con cưới nhau rồi, cô ấy hiểu được cuộc sống ở đây thì sẽ không còn những suy nghĩ đó nữa."
Anh tôi một mực thề thốt cam đoan.
Dù sao đây cũng là lần đầu anh tôi yêu đương nghiêm túc, mục tiêu là kết hôn.
Ba mẹ tôi nhìn anh như vậy, cuối cùng cũng đành thở dài không nói thêm.
Họ cũng lo lắng bị gán mác cha mẹ phong kiến, ép con cái chia tay.
"Con lớn rồi, tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Nhưng nhớ kỹ, công việc của con cũng không cho phép có người yêu suy nghĩ lệch lạc như vậy đâu."
Anh tôi làm việc ở một doanh nghiệp nhà nước, phụ trách nhập khẩu lương thực, thường xuyên bay ra nước ngoài, vì thế mới quen được Khâu Tú Na.
"Anh à, anh phải quan sát cho kỹ, chị dâu rõ ràng coi thường người Trung Quốc." Tôi thực lòng nhắc nhở.
Nhưng anh tôi vẫn kiên định tin tưởng: "Không đâu, anh sẽ thay đổi cô ấy. Cô ấy chỉ là chưa hiểu thôi."
16
Anh tôi vỗ ngực cam đoan, không biết sau đó anh đã nói gì với Khâu Tú Na mà sáng hôm sau, tôi nhận được lời mời kết bạn trên WeChat từ cô ta.
Tôi còn đang do dự có nên đồng ý không thì tin nhắn của anh tôi tới.
Anh bảo tôi chấp nhận đi, Tú Na muốn xin lỗi tôi.
"Xin lỗi tôi á?" Tôi nhướng mày, trong lòng thoáng nghi ngờ.
"Đúng vậy, chuyện khiếu nại lần đó, em có thể rút lại không? Tú Na không cố ý đâu."
Nghe anh tôi nhắc đến chuyện rút đơn khiếu nại, tôi lập tức tức giận.
"Anh biết tôi xui xẻo thế nào khi gặp phải cô ta không? Kiểu người coi thường người khác như cô ta, không phải tôi khiếu nại thì cũng có người khác làm thôi."
"Không đâu, cô ấy biết lỗi rồi, anh đã dạy bảo rồi, bảo đảm không có lần sau nữa. Cô ấy là bạn gái anh, sau này cũng là người nhà mình mà."
Anh tôi nài nỉ mãi, còn gửi cho tôi một cái bao lì xì to đùng khiến tôi không nỡ từ chối.
Nhìn bộ dạng anh tôi hạ mình đến vậy, tôi thở dài.
"Anh thật sự thích cô ấy đến vậy à?"
Là dân FA như tôi thật sự không hiểu nổi — yêu một người mà có thể mù quáng tới mức đổi cả tam quan.
Phải biết rằng, trước đây anh tôi là người cực kỳ chính trực.
"Em không hiểu đâu. Đợi em yêu ai đó thật lòng rồi sẽ hiểu." Anh tôi vừa cười vừa nói.
Thôi thì thấy anh tôi đáng thương, tôi cũng không nỡ làm khó thêm.
Cuối cùng, tôi nhận bao lì xì rồi gọi điện thoại rút đơn khiếu nại.
17
Tôi vừa rút đơn xong, Khâu Tú Na lập tức gọi điện thoại cảm ơn, còn cực kỳ nhiệt tình mời tôi đi dạo phố.
Nể mặt anh tôi, tôi đành miễn cưỡng đồng ý.
Vừa gặp mặt, cô ta đã vồn vã nắm lấy tay tôi: "Xin lỗi nha, em gái. Lúc đó chị không biết em là em gái A Khôn. Thật sự rất cảm ơn em đã rộng lượng tha thứ cho chị."