Vòng Tay Đồng Xu
Chương 1
Bạn trai tôi không biết từ khi nào bắt đầu đeo một chiếc vòng tay làm từ đồng xu 1 tệ.
Cho đến ngày tổ chức hôn lễ, một cậu bé nhỏ bất ngờ lao vào phòng trang điểm ôm chặt lấy chân tôi, vừa khóc vừa nức nở: “Cô ơi, xin cô đừng giành ba với mẹ con được không?”
Lúc ấy tôi mới biết, thì ra đồng xu đó là tiền mua thân mà người phụ nữ từng qua đêm với anh ta để lại.
Anh ta nói, lúc đó chỉ cảm thấy bị sỉ nhục nên mới đeo nó lên tay để nhắc nhở bản thân phải luôn giữ đầu óc tỉnh táo.
Thế nhưng, bà nội của anh lại chắn trước mặt đứa trẻ, nhìn tôi mà buông lời cảnh cáo: “Nếu cô không thể chấp nhận cháu tôi thì đừng mong làm dâu nhà họ Vệ.”
Tôi nhìn bạn trai mình vẫn đang im lặng, bèn đứng dậy tháo khăn voan, ném nhẫn cưới xuống, trước mặt mọi người tuyên bố hủy hôn: “Làm dâu nhà họ Vệ? Ai thích thì tự đi mà làm!”
1
Chuyên viên trang điểm vừa búi xong tóc cho tôi, tôi đứng dậy định ngắm lại tổng thể thì một cậu bé bất ngờ lao vào phòng trang điểm.
Nó ôm chặt lấy đùi tôi, khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi: “Cô ơi, xin cô đừng giành ba với mẹ con, được không?”
Tôi có cảm giác như sét đánh ngang tai.
Vệ Lâm từ khi nào lại ngoại tình?
Hơn nữa còn có một đứa trẻ lớn thế này?
Hay đây chỉ là trò đùa ác ý của ai đó? Nếu vậy thì cũng quá đáng thật rồi.
Bạn thân tôi – Kỳ Kỳ vội vàng đưa tay đỡ lấy tôi vì tôi đang mang thai, lại đi giày cao gót, cậu bé lại lao đến quá bất ngờ, suýt nữa khiến tôi va vào góc bàn bên cạnh.
Ngay khi chúng tôi vẫn còn đang hoảng loạn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Vệ Lâm vội vàng chạy đến.
Anh ta lập tức kéo cậu bé ra ngoài cửa: “Mạn Mạn, con nít bạn anh nghịch ngợm thôi, đừng để tâm, anh sẽ đưa nó đi ngay.”
Anh ta giải thích rất bình thản, nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một nỗi bất an rõ rệt.
Tay anh ta bịt chặt miệng đứa nhỏ, định mở cửa rời đi.
Nào ngờ cậu bé bất ngờ há miệng cắn mạnh vào mu bàn tay anh ta, bật khóc: “Ba xấu! Ba xấu! Con là con của người khác, vậy chiếc vòng tay đồng xu 1 tệ trên tay ba là gì hả?”
Mọi người đều chết lặng tại chỗ, không khí trong phòng như đông cứng lại.
Cậu bé tiếp tục khóc nấc: “Mẹ chỉ dùng 1 tệ để mua ba, bây giờ ba không cần bọn con nữa sao? Con sinh ra đã không có ba, giờ ba còn muốn cưới người khác.”
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay đồng xu chẳng biết từ khi nào đã nằm trên tay Vệ Lâm, ánh mắt giao nhau.
Tôi đợi anh ta cho tôi một lời giải thích.
Vệ Lâm ngồi xuống quát đứa bé: “Im ngay!”
Đứa nhỏ lập tức nín bặt, đưa tay lau nước mắt rồi cẩn thận kéo tay áo của anh ta: “Ba, con không khóc nữa thì ba sẽ không bỏ rơi con, đúng không?”
Vệ Lâm không trả lời.
Anh ta chỉ kéo đứa nhỏ ra phía sau mình, nới lỏng cà vạt, cằm siết chặt, ánh mắt nặng nề nhìn tôi: “Mạn Mạn, xin lỗi em. Anh không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Nhưng anh thật sự không cố ý, 5 năm trước anh uống say, không nghĩ rằng cô ta sẽ sinh đứa bé.”
Tôi cảm thấy tim mình rơi thẳng xuống vực sâu.
Một luồng khí lạnh từ bàn chân lan dần lên sống lưng.
Tay tôi siết chặt lấy tà váy cưới, bối rối đến mức không biết phải làm sao.
2
Ngày cưới, tôi mới phát hiện chồng mình có một đứa con vài tuổi.
Tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể ngây người nhìn quanh căn phòng.
Anh ta đưa tay định đặt lên vai tôi, cố gắng an ủi.
Tôi phản xạ như bị điện giật, lập tức tránh đi.
“Mạn Mạn, chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm như vậy, em không thể cho anh một cơ hội để giải thích sao? Giữa anh và cô ta thật sự không có tình cảm, chỉ là hôm đó anh uống say thôi. Anh xin em đừng từ bỏ hiện tại mà chúng ta đã phải khó khăn lắm mới có được.”
Giọng anh ta lần đầu lộ rõ sự hoang mang.
Nhưng tôi chỉ thấy nực cười.
Không có tình cảm?
Uống say?
Thật là một lời biện hộ vụng về đến đáng thương!
Nếu thật sự say đến mức bất tỉnh thì còn làm được chuyện đó sao?
“Tên Vệ Lâm, cái vòng tay rách rưới kia anh đeo bao lâu rồi, anh còn nhớ không?”
“Mạn Mạn, không, không phải vậy…”
Anh ta tiếp tục lục tìm trong đầu một cái cớ nào đó để trấn an tôi.
Nhưng tôi không cho anh ta cơ hội.
Tôi cay đắng nói: “Tôi cũng không nhớ rõ nữa. Hình như đột nhiên một ngày, anh bắt đầu đeo nó đúng không? Mấy năm nay rồi, anh chưa từng tháo ra.”
“Lúc đó anh nói gì với tôi?
Anh bảo nhặt được ở chùa, thấy nó có vẻ mang lại tài lộc nên đeo để cầu may.
Vệ Lâm, chúng ta bên nhau 8 năm, anh lại lừa tôi một cách thuần thục như thế sao?”
“Không phải vậy, không phải vậy, Mạn Mạn. Con người không thể cả đời không mắc sai lầm mà! Anh không dám nói với em vì sợ em rời bỏ anh. Mạn Mạn, lúc đó đầu óc anh không tỉnh táo. Anh đeo cái vòng tay rách nát này là để nhắc nhở bản thân không bao giờ được phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy nữa. Anh… anh…”
Mắt anh ta đỏ hoe, giọng nói đầy cầu xin.
Vừa nói vừa luống cuống kéo chiếc vòng trên tay xuống.
Một câu “con người không thể cả đời không mắc sai lầm”, nói ra lại đầy vẻ hợp lý đến trơ trẽn.
Tôi không nhịn nổi nữa, vung tay tát cho anh ta một cái.
Anh ta không tránh né, chỉ nói: “Chỉ cần em thấy nguôi giận, em muốn làm gì cũng được.”
Đến nước này, anh ta vẫn cho rằng chuyện này chỉ như những mâu thuẫn vụn vặt trong quá khứ, chỉ cần tôi nguôi giận là xong.
Anh ta có con, nhưng không nói với tôi.
Kéo dài đến tận hôm nay, đến khi tôi mang thai được 5 tháng, đến khi chúng tôi đã đăng ký kết hôn, đến tận ngày tổ chức hôn lễ, giấy cũng không thể gói nổi lửa nữa.
Thế này thì khác gì lừa hôn?
Tôi loạng choạng vịn vào tường, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén sự sụp đổ: “Vệ Lâm, chúng ta ly hôn đi!”
“Không… không, anh không đồng ý. Giang Mạn, em không thể tùy tiện xóa bỏ từng ấy năm tình cảm của chúng ta như vậy được!”
Anh ta đưa tay định ôm tôi.
Cảm xúc bị kìm nén bấy lâu trong tôi bỗng vỡ òa như con đê bị vỡ, tôi gần như phát điên, túm lấy ly nước bên cạnh ném thẳng vào người anh ta: “Tôi tùy tiện? Nếu không phải hôm nay đứa bé kia lao vào, anh còn định giấu tôi đến bao giờ?!”
Trán anh ta bị tôi ném trúng, máu tuôn ra không ngừng.
Nhưng anh ta dường như không hề cảm thấy đau, chỉ nhìn tôi với ánh mắt van nài: “Mạn Mạn, chúng ta đã đi được đến bước này rồi. Cho dù không phải vì anh thì cũng vì đứa bé trong bụng em, hãy cho anh một cơ hội nữa, được không?”
Tôi bỗng bật cười, cười mà nước mắt cứ thế rơi xuống không ngừng: “Ha… anh còn nhớ là tôi đang mang thai à? Vì đứa bé trong bụng tôi, thế còn đứa bé đang đứng sau lưng anh thì sao?”
Đúng lúc này, bà nội Vệ Lâm bất ngờ xông vào.
Bà ta trước tiên là đau lòng nhìn vết thương trên trán cháu trai rồi trách móc: “Chuyện đến nước này rồi, cô còn muốn thế nào nữa? Muốn Vệ Lâm chết để chuộc lỗi cho cô sao?”
Người phụ nữ lớn tuổi này từ trước đến nay chưa từng hài lòng về tôi.
Bà cho rằng tôi không chịu gật đầu cưới sớm, không chịu sinh con sớm là tôi đang níu kéo và làm lỡ dở đời cháu bà.
Cho dù chính miệng Vệ Lâm từng giải thích vô số lần rằng anh ta không muốn làm cha quá sớm, không muốn sớm gánh vác trách nhiệm, bà ta vẫn luôn đổ lỗi cho tôi, luôn chỉ trích tôi trong từng lời nói.