Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
YÊU KIỀU TIỂU PHU LANG
Chương 2
Bà hỏi:
"Ngươi có bao nhiêu bạc?"
"Chỉ thiếu hai phân nữa là đủ tám lượng tám."
"Một phụ thân mê cờ bạc, một mẫu thân bệnh tật, còn có một muội muội đọc sách ngốn tiền không ra thành quả, ngươi lấy gì làm vốn mà cưới hắn?"
Ta cúi đầu, bước dọc theo bờ sông.
Ánh chiều tà buông xuống, trải đầy sắc vàng trên mặt đất.
Như hoàng hôn năm trước, tháng bảy, dưới tán liễu.
Hắn cúi đầu, ta tiến bước.
Dẫn qua rặng hoa dạ lan, qua những nhành liễu đung đưa, qua giếng nước róc rách ở đầu ngõ Ô Y.
Trước kia ta và Dư Tranh không quen biết, chỉ nghe nói đại ca nhà Dư Quyết tuổi mười tám, dung mạo tuấn tú, tính tình nóng nảy.
Ba năm trước, ta gánh đôi quang đi ngang qua ngõ Trạng Nguyên.
Ngõ Trạng Nguyên nhỏ hẹp, quanh co, người không quen đường vào đây rồi chẳng biết đâu là đông tây nam bắc.
Ta mang xương ống đến cho Lưu Tú Tài ở đầu ngõ.
Mang gan lợn cho tiểu thư họ Mã ở cuối ngõ.
Còn hai bộ lòng lợn để dành cho bà mụ Triệu hôm nay mở tiệc.
Khi đi ngang con hẻm Thùy Hoa lần thứ ba, ta bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Dư Tranh.
Làn mưa bụi tháng tư rơi xuống mái tóc đen như mực của hắn, phủ lên một tầng sương mỏng.
Hắn mấp máy môi, không tin nổi, vừa nhìn trời, vừa nhìn ta, như thể trách mình đã lạc vào "bức tường ma", mà ta chính là "con ma" và cũng là "bức tường" ấy.
Ngõ Trạng Nguyên đầy ắp nữ tử ôm mộng khoa cử, lại có biết bao nam tử mong cầu được yêu thương ghé qua.
Ta cất giọng, hát bài rao thịt:
"Thịt nạc, ba chỉ, thịt đầu heo, gân giò, xương ống, lòng lợn tươi đâyyy—"
Những cành liễu đầu xuân đung đưa trong màn mưa mỏng, tựa như ánh mắt hắn thoáng qua một tia nghi hoặc.
Ta chỉnh lại đòn gánh trên vai, bước đến cuối ngõ.
Hắn mới quay người, chầm chậm đi theo sau ta.
Đôi guốc gỗ gõ lên nền đá xanh cộp cộp, quang gánh trên vai kẽo kẹt, đi qua con đường lát đá.
Mưa ngày một nặng hạt.
Ta nép vào một mái hiên, cởi áo tơi ra vẩy nước.
Cách đó mấy trượng, hắn đứng dưới một mái hiên khác, đôi mắt đen như mực nhìn về phía chân trời.
Ta cố tình không để ý đến vẻ bối rối trong đáy mắt hắn.
Tiếng mưa rơi rào rào, chuông gió bên hiên phát ra vài tiếng leng keng vui tai.
Dưới cây cầu đá gần đó, đàn vịt nước bơi qua dòng suối.
Một con vịt ngập đầu vào nước, chỉ để lộ cái đuôi mập mạp đang giật giật.
Ta không nhịn được cười, tiếng cười vang dội.
Hắn liếc mắt nhìn, rồi lập tức quay mặt đi.
Khi mưa ngớt, ta lấy một chiếc ô cũ từ quang gánh ra, đặt ở bậc hành lang.
Qua cầu Tỏa Tâm, ra khỏi ngõ Hồ Lô.
Có nói thế nào cũng không ai tin, người bán thịt ở phía tây thành như ta, từng có một ngày ngắm xuân quang cùng Dư Tranh ở phía đông thành.
Hai ba tháng sau, ta vẫn ngày ngày g.i.ê.t lợn, bán thịt, đi khắp các ngõ ngách.
Nghe nói vì mưu sinh, Dư Tranh thường qua lại giữa các tiểu thư nhà quyền quý trong thành, ra vào tửu lâu, kỹ viện.
Gần cuối thu, tiểu thư họ Từ của nhà tri huyện mở một bữa tiệc ngắm lá phong.
Quản gia sai người đến mua mười cân thịt thăn, dặn thái bằng đầu ngón tay, cùng một miếng thịt hoa tốt nhất, mang lên núi Nam Tiều.
Ta gói thịt, mang đến đình ngắm phong.
Vừa hay thấy tiểu thư họ Từ, người kiêu ngạo ngang ngược ấy, đang vung tay đánh Dư Tranh ngay trước mặt mọi người.
Từng cái tát nặng nề như dao cứa vào lòng ta.
Khóe miệng Dư Tranh rỉ m.á.u, ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt.
"Xin tiểu thư Từ tha cho muội muội ta."
Nghe quản gia lẩm bẩm, ta mới biết tiểu thư họ Từ từng cưỡi ngựa làm bị thương dân chúng.
Dư Quyết vì bất bình mà viết hẳn sáu mươi tám điều tố cáo nàng.
4.
Tiểu thư họ Từ giận đến mức thốt lên rằng sẽ phế bỏ bàn tay viết chữ của Dư Quyết.
Chính vì vậy mà Dư Tranh trước mặt bao người phải uống liền ba vò rượu, cầu xin tiểu thư tha thứ.
Trong vài lần đối diện, ta chưa từng thấy Dư Tranh đỏ mắt nổi giận.
Ngay cả khi chịu đựng lời đàm tiếu đè nặng, đi qua con phố Lạc Dương trước sạp thịt của ta, hắn vẫn chỉ tái mặt, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
"Hoàng tiểu thư."
Cơn giận của tiểu thư họ Từ càng dâng cao.
Không biết ai đã hất chén nước thuốc trên bàn vào mặt Dư Tranh.
Trong nước là đủ loại hương liệu và dược thảo đã nghiền nhỏ.
Hắn che mắt, khom lưng không nói một lời.
Tiểu thư họ Từ, hai má rung lên vì giận dữ, bỏ lại một câu "Giả bộ cái gì chứ?" rồi phất tay bỏ đi.
Khi nhân vật chính rời đi, đám đông cũng tản mát hết.
Ta lấy nước sạch bên suối, đặt trước mặt hắn.
Hắn che mắt, lùi lại nửa bước.
"Đừng dụi, rửa đi."
Hắn do dự một chút, rồi dùng nước rửa mặt, lau sạch những mẩu dược liệu còn sót lại.
Sau khi lau xong, hắn cố gắng mở được mắt, nhưng bên trong đỏ hoe như m.á.u.
Ta lấy một chiếc khăn lụa từ ngực áo ra, đưa cho hắn.
Hắn bất giác rụt lại một chút.
"Che mắt đi, ta đưa ngươi về nhà."
Cây cân được đưa ra, hắn nắm lấy đầu kia.
Mười sáu ngôi sao khắc trên cây cân, vừa vặn tay hắn rơi vào ngôi sao phúc tinh.
Chiếc khăn lụa che nửa khuôn mặt hắn.
Cái cảnh ấy, nên gọi là gì nhỉ?
“Dung sắc mê người.”
Ta nắm đầu cân dẫn đường, hắn lặng lẽ theo sau.
Thỉnh thoảng, ta nhắc:
"Cẩn thận có đá."
"Chú ý dưới chân."
Khi mặt trời đã ngả về tây, chúng ta đến một căn nhà ngói ở thành tây.
Từ xa, thấy một bà lão tựa cửa ngóng trông.
Ta dừng bước, hắn buông tay.
Có lẽ nghe thấy tiếng nước quen thuộc, hắn khẽ động yết hầu, nhẹ giọng cảm tạ.
Đây là lần đầu hắn nói chuyện với ta.
Ba ngôi sao Phúc-Lộc-Thọ trên cây cân vẫn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay hắn.
Cơn gió chiều thổi qua, lòng ta bỗng chốc xao động.
Từ khi hoàng hôn đến khi đêm khuya, ta đi một mạch, như lời Tam Nương đã nói, ta và Dư Tranh quả thực không xứng đôi.
Ta là người phàm tục, còn hắn là ánh trăng sáng ngời.
Uống liền hai bát rượu mai xanh, ta ngủ say một giấc, thề rằng từ nay về sau sẽ không mơ thấy hắn nữa.
Ai ngờ sáng hôm sau, khi mở sạp, người từng xuất hiện trong giấc mơ cả đêm lại đứng ngay trước mặt.
"Hai cân mỡ, thái nhỏ làm nhân, không lấy nạc.
Còn hai cân nạc, thái nhỏ làm nhân, không lấy mỡ."
Ta bực tức, suýt buột miệng nói: Giỡn mặt hả?
Nhưng dù là mỡ hay nạc, cho dù vị tổ gia này yêu cầu lọc xương thành que, ta cũng chỉ có thể đáp:
"Ngài cứ dặn dò."
Ta cúi đầu băm thịt, sợ hắn nói thêm điều gì.
Bên cạnh, đại tỷ nhà họ Lưu bán cá vừa làm cá vừa bảo:
"Như Như, nếu ngươi không thích tiểu tử nhà Tam Nương, thì cháu trai nhà ta vẫn chưa cưới.
Ngươi cũng lớn rồi, cũng nên lập gia đình đi thôi."
Ta cười nhạt, trong lòng nghĩ: Lưu tỷ, ngươi không thấy vị lang quân trước mặt này suýt nữa băm ta ra làm nghìn mảnh sao?
Hắn nghiến răng nói:
"Tiểu tử nhà Tam Nương? Cháu trai nhà họ Lưu?"
Đại tỷ họ Lưu cười đáp:
"Lang quân họ Dư, cháu trai nhà ta tuy không bằng ngươi, nhưng cũng là trang hoa quý chốn nhân gian, tuổi hai mươi tám đấy!"
Hắn nghiến chặt răng: "Ngươi nói hoa quý hơn ta?
“Ngươi đã từng tặng ô cho hắn chưa?" - Hắn hậm hực hỏi.
Ta run rẩy trả lời: "Chưa từng."
Chưa từng tặng ô cho người khác, cũng không ai đẹp hơn hắn.
Hắn hỏi tiếp:
"Ngươi từng đưa hắn về nhà, hay trò chuyện với hắn chưa?"
"Không quen biết, chỉ là Lưu tỷ nói đùa thôi."
"Thế còn tiểu tử nhà Tam Nương?"
"Tiểu hài nhi mới ba tuổi!"
Hắn dần dần nhếch môi cười, ánh mắt sáng lên:
"Vậy ngươi định khi nào đến cửa cầu hôn?"
"Cái gì?"
"Là cái gì?" Lưu tỷ lớn tiếng, con cá trên tay vung lên, vỗ vào mặt nàng một cái.