Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
YÊU KIỀU TIỂU PHU LANG
Chương 5
"Chiếc áo này màu sắc tươi tắn, chắc lại khiến nam tử khác nghĩ nàng là cô nương!"
Ta đành cứng giọng đáp:
"Lang quân kia gia cảnh không tốt, ngày ngày sống trong nghèo khó.
Huống hồ trước đây, ta cũng từng tặng ngươi mấy khúc xương lớn, cho thêm ít phổi lợn không đáng giá. Chưa từng có ý nghĩ gì khác."
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, nghiến răng nói:
"Tốt lắm, vậy nàng cứ rộng lòng nạp hắn vào cửa.
Để ta, một người cũ, rút lui làm người hầu, rửa tay nấu cơm cho nàng!"
Ta ôm đầu:
"Ngươi lại nói linh tinh cái gì nữa đây?"
Tối đó, hắn dùng rau già nấu một bát canh xương.
Ta nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy món nào khác, đành chấp nhận uống hết một bát.
Không bị bội thực thì cũng bị nghẹn ch.ê.t.
Thấy hắn như muốn g.i.ê.t người, ta chỉ có cách để hắn kéo ta lên giường "giải quyết".
Ba hiệp ác chiến, cả hai kiệt sức, hắn mới chịu nguôi giận.
Từ đó, mỗi khi cậu lang kia đến, ta chỉ dám nhìn chằm chằm vào đầu lợn, không dám thốt thêm nửa lời.
Đến tháng mười năm ấy, cậu lang kia được gả xa đến Hoài Nam.
Dư Tranh nhìn hắn suốt nửa năm, giờ mới chịu buông bỏ.
Thậm chí, hắn còn lấy danh nghĩa chủ tiệm thịt gửi một phần lễ chúc mừng.
Ngày hôm đó, khóe miệng hắn cứ nhếch lên mãi.
Sau thành thân, ta chu cấp cho nhà phu quân.
Ở phố Đông, muốn tìm một con bạc chẳng khó, ta giúp họ nhốt cha hắn lại, chăm sóc mẹ bệnh tật, còn chi tiền để muội muội của hắn lên kinh dự thi.
Trước khi lên kinh, muội muội của hắn kéo ta sang một bên, nói:
"Trước khi tỷ và ca ca ta thành thân, phụ mẫu ta không đồng ý.
Còn ta, vì ca ca tự hạ thấp thân mình, làm chuyện này ầm ĩ khắp thành, nên mãi không chịu gật đầu."
Kể đến đây, nàng thở dài:
"Kết quả, tên ca ca điên này chỉ cười nhạt, rồi rút dao kề lên cổ mình."
Dư Quyết, muội muội của hắn, đỡ trán, nhìn ta đầy thông cảm:
"Ca ca ta đấy, tỷ chịu khổ rồi."
Khi tình cảm thăng hoa, ta ôm lấy mặt hắn, thề rằng:
"Ta nhất định sẽ khiến ngươi trở thành phu lang hạnh phúc nhất thành này."
Hắn im lặng một lúc, rồi nghiêm túc nói:
"Chúng ta phải sinh mười tám tiểu cô nương, để nàng không chịu thiệt!"
"Ừm?"
7.
Năm thứ ba sau thành thân, ta và Dư Tranh có một đứa con trai, đặt tên là Khánh Nguyên.
Không cần tiếp tục chu cấp cho nhà Di mẫu, tiền ta kiếm được đều giao cho Dư Tranh quản lý.
Hắn lo liệu mọi việc trong nhà, hai năm qua không chỉ chuyển sang ở căn nhà lớn hơn, mà còn mở thêm hai cửa tiệm.
Cuộc sống ngày càng thịnh vượng, mỗi khi ra ngoài, có người chắp tay cung kính gọi ta:
"Hoàng đại chưởng quầy."
Năm thứ tư, Dư Tranh lại bắt đầu nấu thuốc.
Dù ta hết mực cưng chiều Khánh Nguyên như báu vật, cũng không xua tan được nỗi bất an trong lòng hắn.
Không đợi đến lúc sinh thêm một cô con gái, lại nghe tin viên ngoại qua đời bất ngờ.
Mười tám phu lang chẳng để lại hậu duệ, kẻ đi, người tan rã.
Hoàng Tích mang theo một nửa gia sản quay về nhà.
Di mẫu ta nhân cơ hội hả hê, nói to nói lớn:
"Tuy góa vợ nhưng Tích nhi ta lại còn trẻ trung, tái giá vẫn còn đầy sức hút."
Hoàng Tích bày tiệc lớn, thiếp mời gửi tới mấy lần, ta đều ém kỹ dưới thớt.
Dù đã giữa mùa hè, nhưng nếu để Dư Tranh biết chuyện này, ta không tránh khỏi bị nhốt ngoài trời làm mồi cho muỗi.
Không biết Hoàng Tích cố tình hay vô ý, cuối cùng ta vẫn chạm mặt hắn ở trà quán.
Hắn vẫn cười như thuở thiếu thời:
"Biểu tỷ, thật khéo."
"Thật khéo..."
Ta ngồi đối diện hắn, thời gian trôi qua, cảnh vật vẫn vậy, nhưng lòng người đã đổi khác.
Ta nhớ lại bốn năm trước, khi ta chỉ là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa.
Giờ đây, ta có con, còn có cả Dư Tranh.
Hai chúng ta ngồi im lặng, Hoàng Tích rưng rưng nước mắt, kính ta một chén trà.
Hắn nói những chuyện năm đó đều là lỗi của hắn, giờ mới hiểu ra.
"Vinh hoa phú quý chẳng bằng tình nghĩa giữa thanh mai trúc mã với nhau nặng tựa nghìn vàng."
Khi hoàng hôn buông xuống, ta cố ý đi dạo quanh hai vòng rồi mới về nhà ở Đông Hẻm. Từ xa, ta đã thấy trước cổng có một bóng dáng áo trắng đang dắt đứa nhỏ.
Ta chưa kịp đến gần, hắn đã buông tay con trai, bước nhanh tới, ôm chặt lấy ta.
"Hôm nay sao về trễ thế?"
Dư Tranh ghé vào cổ ta, nhẹ hôn, hít hà mùi hương trên người ta, giọng trầm thấp hỏi:
"Ta nghe Tam Nương nói hôm nay buôn bán tốt, giữa trưa đã dọn sạp rồi."
Ta rụt cổ, bế Khánh Nguyên lên, cười gượng lấy từ trong ngực ra một chiếc trống lắc:
"Ta thấy còn sớm, nên đi mua ít đồ cho ngươi và đứa nhỏ."
Nói rồi, ta lại lấy ra một dải khăn buộc tóc màu xanh.
Hắn nhìn một cái, không vui không buồn, tiện tay cất vào tay áo.
Ta thở phào nhẹ nhõm, rửa tay ngồi xuống bàn.
Món ăn trên bàn trông bình thường, canh cũng không giống bị bỏ thêm hai lạng muối như trước.
Thấy ta do dự, hắn bưng một bát cơm lên cho ta, hỏi:
"Sợ ta hạ độc hả?"
"Ngươi dám không?"
Ta cố nở nụ cười, vội và xúc một thìa lớn, vừa nhai vừa phát hiện cơm nửa sống nửa chín, còn có mùi khói khét.
"Chín chưa?" - Hắn cười nhạt.
Ta muốn khóc mà không có nước mắt, vợ chồng già rồi còn giở trò này sao?
"Chín..."
"Ta mang Khánh Nguyên đến cho mẫu thân trông giúp. Còn nàng..." - Hắn nhìn ta chăm chú, giọng điệu hết sức nghiêm túc, "Tắm rửa sớm rồi lên giường nằm nghiêng cho ráo nước mà chờ ta nhé."
Ta giật mình, ngồi chẳng yên.
Sau bữa cơm, Dư Tranh đi đun nước.
Ta, Hoàng Như, nửa đời g.i.ê.t lợn, hôm nay lại giống như con lợn chờ bị g.i.ê.t.
Đột nhiên nghe tiếng Tam Nương gõ cửa.
Cửa chỉ hé một chút, nàng đã thò đầu vào, nhìn ta thở phào nhẹ nhõm:
"Ngươi vẫn sống à?"
"Sao thế?"
"Ngươi còn không biết sao? Tiểu biểu đệ ngươi, vừa uống trà với ngươi xong, đã tìm đến tận cửa, nói các ngươi hẹn nhau ở trà quán, ôn chuyện cũ, lưu luyến chẳng rời!"
"Hắn nói bậy gì vậy!"
Tam Nương kể, sắc mặt Dư Tranh lập tức tái nhợt.
Tay hắn bấu lấy khung cửa, xanh lét cả gân, như thể sắp bóp ch.ê.t Hoàng Tích ngay tại chỗ.
Cả phố Đông đều biết tính tình Dư Tranh, nhưng không ngờ Hoàng Tích vẫn giữ được cái mạng.
Còn ta, nữ nhân này, cũng chưa bị phanh thây.
"Hắn dắt đứa nhỏ, không nói một lời, đi thẳng đến cửa hàng hỏi khi nào ngươi thu sạp, rồi lại đi đâu."
Nghe xong, ta lạnh cả sống lưng.
Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng:
"Nàng đang nói chuyện với ai vậy?"
Ta vội đóng cửa, mồ hôi chảy đầy trán, quay đầu đáp:
"Tam Nương đến hỏi ngày mai mấy giờ mở sạp, hỏi xong đi rồi."
Ánh mắt hắn sâu thẳm:
"Thật không?"
Ta lập tức chạy đi tắm.
Vừa buộc dây áo, đã bị hắn kéo đứt từ phía sau.
Chưa kịp nói, ta đã bị hắn ấn tay lên bình phong.
"Suỵt—đi vào trong."
Đêm ấy, hai ấm trà, ba bình hoa vỡ nát.
Cả cái lưng già nua của ta cũng không chịu nổi.
Ta vốn có thói quen nhận sai rất dễ dàng, không ngại cúi đầu cầu xin hắn mấy chục lần, thề thốt, bóp ra vài giọt nước mắt. Cuối cùng để hắn bày trò làm vài tư thứ mới mẻ, hắn mới chịu nguôi giận.
Nửa đêm, ta nằm úp trong lòng hắn, cọ cọ vào người.
Không hiểu sao đêm nay hắn lại giận đến vậy, chẳng chịu nghe bất kỳ lời ngon ngọt nào.
Giữa chừng, có gia nhân vào hỏi có cần dâng nước không, cũng bị hắn mắng một trận.
Vừa chợp mắt chưa được bao lâu, đã nghe tiếng Tam Nương gào lớn ngoài cửa:
"A Như! Mau dậy! Đừng ngủ nữa!"
Ta giật mình ngồi bật dậy, chưa kịp mặc áo đã thấy nàng phá cửa xông vào.
Vừa nhìn thấy căn phòng bừa bộn, nàng vội lấy tay che mắt, giậm chân nói:
"Phu quân nhà ngươi xách dao đi g.i.ê.t người rồi!"
"Ngươi nói bậy!"
Ta đưa tay sờ bên giường, chỗ nằm của hắn đã lạnh ngắt.
"Là đi tìm biểu đệ của ngươi!"
Vội vàng mặc áo, ta nhớ lại cảnh ái ân dây dưa tối qua, hối hận mà tự tát mình một cái.