A Châu
Chương 1
Ta tên là A Châu, một nữ đồ tể có tính tình thô lỗ, tham tiền, miệng lưỡi cay độc nổi tiếng ở kinh thành.
Bởi vậy khi nhà họ Thẩm đông sơn tái khởi, vị hôn phu liền vứt bỏ ta để sánh duyên cùng bạch nguyệt quang của hắn.
Để kiếm lại số tiền đã tiêu tốn trên người Thẩm Dực suốt bao năm qua, ta một cửa hàng bán thịt.
Việc làm ăn rất phát đạt, mỗi ngày thu bạc như nước.
Cho đến một ngày, Thẩm Dực mang theo mặt mày xám ngoét đứng bên ngoài cửa tiệm.
Hắn ta nói:
“A Châu, tất cả đều tại ta có mắt không tròng, trao nhầm tấm chân tình.”
Thì ra do bạch nguyệt quang kia không biết buôn bán mà Thẩm phủ đã lâm vào cảnh thu không đủ chi, Thẩm Dực cũng lâu lắm rồi chưa được ăn miếng thịt nào.
Ta phập mạnh dao xuống đầu heo, ngoái đầu vào trong tiệm mà gọi lớn:
“Phu quân, có kẻ muốn ăn chực đây này!”
1
Khi đặt chân đến kinh thành, trời đổ mưa xối xả như nước không cần tiền, lộp bộp rơi xuống không ngừng.
Mưa tạt lên áo tơi, bắn cả nước vào mặt khiến nó đau rát như bị kim chích, mà đánh thẳng vào người thì lại càng ê ẩm.
Ta chìa tay kéo Thẩm Dực theo sau.
Lúc chúng ta bước thấp bước cao mãi đến khi đến cửa Thẩm phủ, trời đã nhá nhem, đèn trong phủ cũng vừa được thắp lên.
Lão quản gia đứng canh trước cửa ngóng trông đã lâu, cuối cùng lão cũng nhìn thấy bọn ta trong màn mưa mịt mờ.
“Ôi chao, tiểu thiếu gia của ta, sao tay ngài lại lạnh thế này?”
Lão nắm lấy tay Thẩm Dực với ánh mắt tràn đầy xót xa.
Miệng thì nói thương xót cho Thẩm Dực, nhưng kỳ thực là trách ta không chăm sóc hắn chu đáo.
Trước khi Thẩm phủ sa sút, họ nào có coi ta ra gì.
Ta còn nhớ rõ hai năm trước, gia gia dắt ta tới đây để thực hiện hôn ước, ông biết Thẩm gia quy củ nhiều nên đã cẩn thận bỏ ra một lượng bạc, thuê một vị tú tài trong trấn viết một phong thiếp bái.
Nhưng lão quản gia lại chẳng buồn liếc mắt nhìn đến nó, chỉ tiện tay ném thiếp xuống đất.
Mưa vừa dứt, mặt đất vẫn còn đọng nước, nét chữ nhỏ nhắn thanh tú bị nước thấm ướt loang lổ, chỉ trong chớp mắt đã khiến phong thiếp in hoa trúc mờ kia trở thành một cục đen ngòm.
Ta vội vã nhặt nó lên, nhưng thiếp đã chẳng còn ra hình thù gì.
Một lượng bạc xem như uổng phí.
Không đúng, là hai lượng.
Thiếp bái một lượng, lại thêm một lượng thuê người viết.
Ta và gia gia phải giết bao nhiêu con heo mới kiếm lại được chừng ấy bạc đây?
Nghĩ đến đây, lòng ta như bị dao cắt.
Lão quản gia cao cao tại thượng cười lạnh một tiếng, nói rằng lão gia sẽ không gặp chúng ta, vì chúng ta chỉ là những kẻ muốn trèo cao, đem lời đùa coi như thật.
Rồi như ban phát ân huệ, lão ném xuống mấy đồng bạc vụn.
“Đám đồ tể sát sinh các ngươi cũng vọng tưởng trèo vào Thẩm phủ? Chẳng phải là thấy vinh hoa phú quý mà nổi lòng tham hay sao, mấy đồng bạc này xem như thưởng cho các ngươi vậy!”
Gia gia tức đến run rẩy nhưng vẫn cố gắng giải thích:
“Chúng ta nào biết Thẩm phủ nay đã phú quý thế này, cũng chẳng phải muốn trèo cao.”
“Huống hồ năm xưa khi cứu cả nhà họ Thẩm đang chết đói, ta chưa từng nghĩ đến chuyện đòi ân báo đáp.”
“Chính Thẩm lão gia lúc đó đã nhất quyết đính hôn cho bọn nhỏ!”
Mười năm trước, trong thôn có một nhóm người chạy nạn đã nhịn đói suốt 5 ngày trời kéo đến.
Gia gia tốt bụng lấy ra mớ thịt heo định đem bán để nấu một nồi thịt kho tàu cho họ.
Rõ ràng đã đói đến không bước nổi, cả nhà họ Thẩm vẫn cứ giữ lễ nghi, phân biệt tôn ti thứ bậc, người đẩy qua kẻ nhường lại, suýt nữa thì khiến cả đám ngất lịm trước nồi thịt.
Vị Thẩm lão gia trẻ tuổi khi ấy gọi đó là “giữ quy củ”.
Sau khi ăn uống no nê, Thẩm lão gia khăng khăng viết hôn thư, muốn ta và Thẩm Dực đính ước từ nhỏ.
Gần đây, Thẩm lão gia gửi thư đến nói nhà mình đã lâm vào cảnh khốn cùng, kinh thành tuy hoa lệ nhưng nơi nào cũng phải tốn tiền, cả phủ nhiều ngày chưa được ăn miếng thịt nào.
Gia gia lo lắng, liền vội vã đưa ta đến kinh thành để thực hiện hôn ước.
“A Châu, với tay nghề mổ heo của con thì nuôi cả nhà họ Thẩm cũng không thành vấn đề.”
Không ngờ rằng tất cả chỉ là lời dối trá của Thẩm phủ.
Họ vốn dĩ không hề muốn nhận mối hôn sự này, thật ra cứ nói thẳng ra là được.
Tay nghề giết heo của ta không thua kém ai, đâu cần dựa vào nhà phu quân mới sống được.
Ta cũng chẳng mềm lòng yếu dạ giống gia gia.
2
Ta lấy hôn ước và thư ra.
Dù chẳng biết chữ, nhưng ở kinh thành này người có học thì nhiều, mà kẻ thích náo nhiệt lại càng không thiếu.
Co người ta vốn như vậy, bất kể ngươi có quyền thế đến đâu, chỉ cần có trò hay thì thiên hạ tất kéo đến góp vui.
Lão quản gia chửi ta là nữ nhân không biết xấu hổ, hỏi ta không sợ mất mặt hay sao?
Có gì mà phải sợ.
Mất mặt từ trước đến nay chỉ thuộc về những kẻ có tiền có quyền.
Điều con người sợ nhất chính là mất thể diện, ngươi chỉ cần khiến hắn mất mặt thì đến cả hoàng đế cũng phải kiêng dè.
Có người đọc to bức thư ngay giữa đám đông, lập tức dẫn tới một trận cười nhạo.
Thẩm phủ vốn là nơi giàu sang phú quý, lại được thánh thượng ban ân, vậy mà chỉ vì muốn thoái hôn lại bịa ra cớ rằng đã lâu không được ăn thịt.
Lão quản gia giận dữ chửi mắng:
“Thứ chó má gì mà dám bám víu lấy Thẩm gia?”
Trước kia có rất nhiều người nhờ giết heo không trả tiền, hoặc mua thịt rồi quỵt tiền.
Lúc ấy ngươi nói lý với họ cũng vô ích.
Ta liền học cách mắng chửi từ mấy phụ nhân chua ngoa trong làng, chưa đầy một tháng đã thành nghề, sư phụ còn khen ta là mầm non có triển vọng, mắng chửi còn hay hơn cả bà.
Thành ra lời mắng chửi của lão quản gia giờ đây chẳng hề có chút uy hiếp nào với ta.
“Nhìn cái mặt vàng như nghệ kia chẳng phải là do mẫu thân ngươi rặn đẻ đến lòi trĩ ra hay sao, tắm rửa sạch sẽ mới nuôi nổi cái mặt như vậy!”
“Đống thịt năm đó đúng ra nên đem cho chó ăn, để nó ỉa ra phân, nặn thành hình còn giống người hơn lão Thẩm lão gia!”
Mặt lão quản gia đỏ như gan heo, lão tức tối đóng sầm cửa phủ.
Danh tiếng của ta kể từ đó vang dội khắp kinh thành, ai ai cũng biết Thẩm phủ có một tức phụ chưa qua cửa mà đã vô cùng lợi hại.
Ta vốn đã định cùng Thẩm phủ thoái hôn, thế nhưng hôm sau liền có tin Thẩm lão gia bị cách chức giam vào trong ngục, chờ Đại Lý Tự điều tra.
Một cuộc điều tra khiến Thẩm phủ hoàn toàn sụp đổ.
Giờ đây được phục chức trở lại, lão quản gia cứ ngỡ Thẩm gia đã khởi sắc, hiển nhiên là “liền sẹo quên đau”.
3
Nhưng ta còn chưa cần phải mở miệng, chỉ cần liếc mắt một cái, lão quản gia đã như chợt nhớ lại gì đó mà vội vàng kéo Thẩm Dực vào trong nhà.
Thẩm Dực quen sống an nhàn sung sướng nên mới về đã nhiễm phong hàn, ho đến trời long đất lở.
Ta chưa kịp bưng thuốc vào thì đã bị một tiểu nha hoàn húc ngã.
“Nha đầu quê mùa chui từ xó nào ra mà dám đi ẩu vậy hả?”
Ta nhíu mày.
“Xin lỗi đi.”
“Xin lỗi? Buồn cười thật, ngươi không biết chủ tử nhà ta là ai sao?”
Nha đầu kia trợn mắt khinh thường, rõ ràng là có người sai khiến nên mới cố tình gây sự với ta.
Ta nhìn vào trong phòng, chỉ thấy một thiếu nữ mặc y phục lụa là, má đỏ môi hồng, thân hình mảnh mai yếu ớt, nước mắt lưng tròng, tay cầm khăn tay lau lệ.
Lão quản gia thì cúi đầu khom lưng vô cùng cung kính.