A KIỀU

Chương 1



Năm thứ bảy sau khi thành thân với vị nam tử ôn nhu, nữ chính quay trở về.

Nàng ta và nam chính giận dỗi, nàng ta đứng dưới mưa, chật vật trước cửa nhà ta: "Mông gia ca ca, muội không còn nơi nào để đi nữa."

Phu quân của ta, Mông Hạc Thư, người vốn dĩ điềm đạm trầm tĩnh bỗng dưng nổi trận lôi đình: "Ta sẽ đi tìm hắn tính sổ!"

Thậm chí nhi tử bảy tuổi của ta, Mông Bách, cũng nắm chặt đôi tay nhỏ, dõng dạc nói: "Tiên nữ tỷ tỷ đừng khóc, đợi ta lớn lên, ta sẽ cưới tỷ."

Trong khi bọn họ chen nhau an ủi nàng ta, ta lại bị cơn mưa lớn bất chợt giữ chân trên thuyền đánh cá khi đang đi mua cá tươi ven sông.

Người lái thuyền cất giọng to, hướng về phía bờ kêu: "Còn ai đi Thanh Châu không?"

Ta cúi đầu nhìn giỏ cá, bên trong vừa mua được ba con cá đao, chỉ còn lại một lượng bạc vụn trong túi.

Ta đưa lượng bạc cho thuyền phu, hỏi: "Một lượng bạc có thể ngồi thuyền đến đâu?"

1

"Một lượng bạc sao? Đến Thanh Châu vẫn còn dư!" Thuyền phu cười hỏi: "Phu nhân định đi Thanh Châu ư?"

Ta gật đầu.

Thuyền phu nhìn ta, ánh mắt thoáng nét nghi hoặc.

Bộ y phục trên người ta hết sức bình thường, chẳng có lấy một món hành lý, thậm chí chiếc giỏ trên tay cũng chỉ đựng ba con cá đao vừa mua từ hắn ta.

"Phu nhân không định về nhà thu dọn đồ đạc hay chờ người nhà cùng đi sao?"

Ta suy nghĩ một chút, rồi mỉm cười lắc đầu: "Không cần, chỉ có một mình ta thôi."

Thuyền phu dù cảm thấy lạ lùng nhưng khi nhận bạc rồi cũng không hỏi thêm.

Thuyền bắt đầu nhổ neo. Sông lớn mờ mịt sương khói, trông chẳng khác nào bức họa trong thư phòng của Mông Hạc Thư.

Nghe thuyền phu kể, muốn đến Thanh Châu phải mất hai ngày đường sông.

Ta lắc nhẹ túi tiền trong tay, chỉ còn lại nửa xâu tiền, chạm tay lên chiếc trâm đậu ngọc cài trên tóc, ta mới nhận ra hành động của mình có phần vội vàng.

Sáng nay, Mông Hạc Thư còn nói muốn ăn món cá đao hai lớp do ta nấu.

Trước khi ta rời đi, nhi tử Mông Bách cũng không ngừng dặn dò: "Tối qua tiên nữ tỷ tỷ nói muốn ăn cá, a nương nhất định phải mua bốn con, phụ thân một con, tiên nữ tỷ tỷ một con, Bách Nhi một con, a nương cũng một con."

Ta nghĩ, đều là lỗi của thuyền phu, tại sao lại chỉ còn ba con cá?

Bốn người mà chỉ có ba con, ta thực không biết nên chia thế nào, chính vì vậy, ta mới quyết định bỏ đi.

Nghĩ ngợi một hồi, bụng ta bỗng kêu réo vì đói.

Không mang theo lương khô, ta đành tiêu thêm mười lăm văn để mượn bếp nhỏ trên thuyền, mua một miếng đậu hũ nhỏ.

Ta cũng muốn tiết kiệm, nhưng nếu không có đậu hũ, món cá này quả thật tội nghiệp.

Ta mổ cá, cạo vảy, rán vàng rồi đổ nước sôi.

Một nồi canh trắng sữa, thơm nồng từ từ sôi trên bếp nhỏ, hương thơm lan tỏa khiến các hành khách trên thuyền hít hà, liên tục dõi mắt về phía ta: "Ồ? Mùi canh gì mà thơm thế!"

Canh cá càng sôi càng ngọt.

Khi ta gắp đến miếng đậu hũ thứ ba, thuyền phu không nhịn được nuốt nước bọt: "Phu nhân thật khéo tay, sao nồi canh này lại trắng như sữa vậy?"

Ta chia cho hắn một bát, thuyền phu mừng rỡ, lấy bánh mì quệt sạch bát, sạch đến mức không cần rửa, khiến ta không khỏi có chút đắc ý: "Đáng tiếc không có rau mùi, nếu có sẽ càng thơm ngon hơn."

Uống xong canh, thuyền phu bắt đầu trò chuyện thân thiết với ta.

Ta biết hắn tên là Xuân Sinh, còn hắn biết ta họ Kiều.

"Phu nhân cãi nhau với phu quân, giận dỗi nên muốn về nhà mẹ đẻ sao?"

Không, Mông Hạc Thư tính tình ôn hòa.

Bảy năm thành thân, chúng ta chưa từng cãi nhau, trong mắt người ngoài cũng được xem là phu thê hòa hợp.

"… Không phải giận dỗi, là hòa ly."

Xuân Sinh không giấu được tò mò: "Tại sao lại hòa ly? Vì tiền bạc hay vì con người?"

Ta ngẫm nghĩ một lúc, rồi trả lời: "Không phải vì tiền, cũng chẳng phải vì người."

Vì chiếc ô mà Mông Hạc Thư che cho nàng ta nửa tháng trước?

Vì chiếc trâm bạc mà Mông Bách tặng nàng ta tối qua?

Hay vì ba con cá hôm nay khiến ta khó xử?

Hình như đều không phải.

À, ta nhớ rồi.

"Vì một bát mì." Ta bưng bát canh cá, gật đầu chắc nịch: "Bát mì đó mặn quá, khiến ta cảm thấy cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa gì nữa."

"Chỉ vì một bát mì thôi sao?"

Đúng vậy, chỉ vì một bát mì trường thọ.

2

Nửa tháng trước, trước cửa nhà ta xuất hiện một cô nương.

Dưới cơn mưa phùn lất phất, nàng ta vừa khóc vừa gõ cửa, tựa đóa lê hoa mong manh dưới mưa: "Mông gia ca ca, Ngọc Chê thật sự không biết phải làm sao nữa."

Lúc đó, Mông Hạc Thư không có ở nhà, hắn ta đang ở y quán chữa bệnh cho người ta.

Hắn ta là một đại phu tận tâm, nếu đã nhận chữa bệnh, sẽ không dễ dàng buông tay, có những khi ngay cả cơm ta mang đến, hắn ta cũng quên ăn.

Huống hồ là lúc ta bị bệnh, ta ho ba ngày mà không thấy đỡ, tay còn cắm ngân châm, khiến người bệnh bên cạnh nhìn mà cười mỉa: "Có Mông thần y, nương tử mà cũng bị bệnh à?"

Mông Hạc Thư chỉ cười khổ: "Nương tử ta ham chơi, hôm qua cùng Bách Nhi thả diều nên nhiễm lạnh."

Lúc đó, Bách Nhi chạy ùa vào, ôm chặt lấy chân Mông Hạc Thư, hồ hởi kêu lên: "Phụ thân! Ngoài cửa có một tiên nữ tỷ tỷ thật xinh đẹp tìm người! Tỷ ấy nói tỷ ấy tên là Ngọc Chê..."

Nghe đến cái tên ấy, Mông Hạc Thư ngây người, suýt chút nữa để ngân châm đâm vào tay mình.

Bách Nhi kéo hắn ta vội vã chạy ra khỏi y quán, hai phụ tử lảo đảo, để lại ta đứng một mình, trên tay đầy ngân châm, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.

Chưa được một tuần trà, Mông Hạc Thư lại vội vã quay về, cầm theo một chiếc ô.

Hắn ta không phải vì nhớ ra tay ta còn đang cắm ngân châm, mà vì phát hiện chìa khóa nhà vẫn còn ở chỗ ta.

"Xin lỗi A Kiều, ta nhất thời nôn nóng."

Hắn ta vội vàng, nhưng vẫn không quên mang theo một chiếc ô để che mưa cho nàng ta.

Đối xử tốt với Ngọc Chê, dường như đã trở thành thói quen của phu quân ta.

"Đã làm phiền Mông ca ca rồi." Ngọc Chê cúi đầu, khẽ lau khóe mắt, nói nhỏ: "Muội và Lục lang cãi nhau, nếu không có huynh, muội thật sự không biết phải đi đâu."

Hóa ra vài ngày trước, nàng ta và phu quân cãi nhau, trong cơn giận dữ nàng ta đã rời khỏi nhà.

"Mừng là muội tới đây, nhưng sao muội lại không biết mình đã mang thai rồi?"

Lần đầu tiên, Mông Hạc Thư vốn ôn hòa lại nghiêm giọng: "Muội mang thai, ta phải đi tìm Lục Yến tính sổ!"

Bách Nhi hào hứng ngồi sát bên Ngọc Chê, không ngừng gọi nàng ta là "tiên nữ tỷ tỷ".

"Tiên nữ tỷ tỷ, y phục của tỷ đẹp quá, người cũng thật thơm."

Ngọc Chê xoa đầu Bách Nhi, lại nhìn Mông Hạc Thư với vẻ ngạc nhiên: "Chao ôi, thật giống nhau, đúng là có hai Mông gia ca ca."

Được khen, Bách Nhi càng phấn khích: "Vậy khi ta lớn lên, ta sẽ cưới tiên nữ tỷ tỷ làm nương tử!"

Ngọc Chê bật cười, không kìm được liếc nhìn Mông Hạc Thư: "Đúng là nhi tử của huynh, ngay cả ánh mắt cũng giống."

Ngọc Chê cười, khiến nỗi đau cũ trong lòng Mông Hạc Thư dấy lên, hắn ta giả vờ vô tình bước ra ngoài, dặn dò ta: "Ngọc Chê có thai, đồ ăn cần thanh đạm, thịt cá cũng nên chọn loại tươi, khi nàng nấu ăn nhớ đừng cho rượu vàng."

Ta vốn không vui, nhưng không biết vì sao lại thấy bực bội như vậy: "… Vậy nàng ấy sẽ ở đây bao lâu?"

"Làm đại phu phải có lòng nhân từ, nàng ấy bụng mang dạ chửa, sao có thể đuổi đi được chứ?"

Chương tiếp
Loading...