Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
A KIỀU
Chương 8
Ta trộm một con gà, mang lên núi sau để nướng.
A Kiều nương tử đứng phía sau ta, bước chân người nhẹ tựa gió núi.
Ta không hề hay biết, người nhẹ nhàng vỗ vai ta: "Nướng gà Lô Hoa như vậy ăn không ngon đâu."
Dường như so với việc trộm gà, làm không ngon mới là chuyện quan trọng nhất.
Ta nghi hoặc nhìn A nương bên bếp lửa. Người xắn tay áo gọn gàng, nhóm lửa rồi đặt nồi lên. Rõ ràng chỉ thêm gừng, muối và chút rượu vàng nhưng lại thơm hơn bất kỳ món canh nào trong làng. Những giọt dầu gà vàng óng ánh, khiến người ta chỉ muốn đưa mắt nhìn mãi vào nồi canh. Hai cái đùi gà đều nằm trong bát của ta. Nếu có độc, ta cũng cam chịu.
Ba bát canh gà ăn xong, ta vẫn không hiểu người định làm gì.
"Về sau nếu đói bụng, đừng đi trộm nữa, cứ đến đây ăn cơm."
Đôi mắt ta bỗng cảm thấy nóng hổi, nhưng không biết phải nói gì. May thay, tên đáng ghét Hứa Thường đến, ta đặt bát xuống liền chạy mất.
Ta phóng nhanh lên núi sau. Hôm nay là ngày rằm, gió trên núi lớn, thổi tan lớp mây dày, lộ ra vầng trăng tròn sáng vằng vặc.
Hì hì, trăng thật đẹp, ánh trăng rọi sáng lòng A Hổ.
Nửa đêm về sáng, trời đổ mưa lớn, lại còn nổi gió to. Ta nhớ trong lúc nấu canh, hình như giàn cây trong sân A Kiều nương tử mới dựng. Trời chưa sáng, ta vội vàng chạy qua xem, nhưng bị tên đáng ghét Hứa Thường bắt quả tang.
Hắn nghĩ ta đẩy đổ giàn, muốn dạy ta một bài học. Phì! A Hổ chẳng sợ, cùng lắm thì làm một con chó ghẻ!
Nhưng khi A Kiều nương tử đến, mặt đất đầy bùn sau cơn mưa dường như mọc đầy gai, ta không tài nào nằm xuống được nữa.
Hỏng rồi! Có người ở đây, ta không thể trở thành chó ghẻ A Hổ nữa!
Ta đẩy mạnh Hứa Thường một cái thật đau, rồi sợ hãi. Ta sợ người cũng như tất cả mọi người, mỗi khi xảy ra chuyện xấu, thay vì hỏi ta, sẽ mắng chửi trước.
"Đêm qua gió lớn, mưa nhiều, có lẽ là ta chưa dựng chắc giàn."
"Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, ta sẽ hỏi con trước, được không? Vậy giờ coi như A Hổ chưa chạy trốn, để ta hỏi lại lần nữa. Có phải A Hổ đẩy đổ giàn không?"
Ta lắc đầu thật mạnh.
"Không phải A Hổ đẩy, A Hổ nghe tiếng gió và mưa cả đêm, lo lắng nên mới chạy đến xem, đến nơi thì giàn đã đổ rồi."
A Kiều nương tử bật cười như ngộ ra.
"Đúng vậy, ta biết ngay là không phải A Hổ làm."
Những năm qua, bị đánh ta không khóc, bị mắng ta cũng không khóc. Ta tưởng mình đã không còn nước mắt.
Hóa ra, khi được yêu thương, người ta vẫn rơi lệ.
Nhìn ta ôm bát mà khóc, A nương dịu dàng mỉm cười.
"Gà Lô Hoa ăn cùng nước mắt không ngon đâu, sẽ mặn lắm."
A nương đến rồi, A Hổ có nhà rồi. Ta có quần áo sạch để mặc, có cơm ngon để ăn, còn có chiếc giường thơm tho mềm mại để ngủ.
A nương hỏi ta rất nhiều chuyện, lại dẫn ta đi xin lỗi tên đáng ghét Hứa Thường.
A nương bảo rằng dù không cố ý, nhưng Hứa Thường ca ca thật sự đã bị thương.
Thấy ta cúi đầu tạ lỗi, Hứa Thường khinh khỉnh quay đầu đi.
"Ta là quân tử, quân tử rộng lượng, không thèm chấp với ngươi."
Đứng trước cửa nhà Nhị Đản, ta ngập ngừng níu lấy vạt áo A nương.
"… Cũng phải xin lỗi Nhị Đản sao?"
Ta không muốn xin lỗi hắn.
Nhưng không phải ta, mà là Nhị Đản xin lỗi ta.
"Xin lỗi, hồi đó không nên nói dối vu oan ngươi. Nhưng ngươi cũng phá hoại đồ nhà ta, coi như huề nhé?"
Ta không biết.
Ta từng oán hận Nhị Đản rất lâu, thậm chí nghĩ xem nên trả thù hắn thế nào.
Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ, nếu một ngày hắn xin lỗi, ta có nên tha thứ hay không.
A nương xoa đầu ta, dịu dàng nói: "Không tha thứ cũng không sao, lúc đó A Hổ nhất định đã rất đau."
"… Con, con đâu có nhỏ mọn như thế! Chỉ là muốn suy nghĩ một chút thôi."
Nhị Đản không biết xấu hổ, đi theo sau ta gọi "Hổ ca".
Chỉ có ta biết, hắn chỉ thèm đồ ăn A nương nấu thôi!
Nhưng hắn cười nói vui vẻ, ta cũng khó mà giận mãi được.
Haiz, thì ra cứ ghét một người mãi, cũng là việc mệt mỏi.
"A nương, con không biết có nên tha thứ cho Nhị Đản hay không."
A nương suy nghĩ rồi bảo: "Trước khi tha thứ, A Hổ hãy tự hỏi mình, việc này sau này nghĩ lại có còn thấy đau lòng nữa không?"
Ta suy nghĩ rất kỹ.
Hình như không, giờ đây ta chỉ nhớ mỗi chuyện Nhị Đản không biết xấu hổ gọi ta là "Hổ ca".
Hổ ca thì không giận, càng không chấp nhặt với tiểu đệ Nhị Đản.
Ta hào phóng chìa tay ra: "Nhị Đản, ta tha thứ cho ngươi."
Ta từng nghĩ, A nương sinh ra đã hiểu nhiều đạo lý như thế.
Sau này ta mới biết, vì A nương từng chịu quá nhiều ủy khuất, nên mới hiểu được nỗi khổ của người khác.
Về sau, A nương đã có A Hổ chống lưng. A Hổ sẽ không để A nương chịu thêm ủy khuất nào nữa.
A nương dẫn ta đến Túc Thành, ổn định cuộc sống.
Chưởng quầy của tửu lâu ở Túc Thành rất tốt, khen tay nghề của A nương không ngớt lời. Biết A nương mới tới, còn dẫn theo ta, ông ấy sẵn lòng tăng thêm tiền công cho người.
Chúng ta thuê một căn nhà nhỏ ở ngõ Điềm Thủy. Nhà tuy nhỏ, nhưng có một cái sân nhỏ.
Trong sân có hai mảnh đất hoang và một cây quế già, trên tán lá ẩn hiện những bông hoa quế nhỏ xinh như những ngôi sao.
A nương thích nơi này, còn bảo đất hoang sẽ khai khẩn để trồng rau, hoa quế sẽ hái để làm chè cho ta ăn.
Hì hì, A nương thích, A Hổ cũng thích.
Đám thím lớn trong ngõ Điềm Thủy cũng rất thích A nương, họ nói A Kiều nương tử là người thật thà, không xảo quyệt, nhà ai có việc khó khăn, nàng ấy đều sẵn lòng giúp đỡ.
A nương dẫn theo ta, nhưng chưa từng gây ra điều tiếng gì.
Bởi vì mọi người trong ngõ Điềm Thủy đều biết, nếu ai dám nói xấu A Kiều nương tử, các thím sẽ đứng giữa ngõ, chống nạnh mắng suốt một ngày mà không lặp lại câu nào.
A nương thường nói Túc Thành cũng giống Thanh Châu, có rất nhiều người tốt.
A nương nói sai rồi.
Vì A nương tốt như vậy, nên mới xứng đáng được người khác đối xử tốt.
A nương còn viết một lá thư nhờ Xuân Sinh ca mang đến Thanh Châu.
Dặn đại bạch nhãn lang* đưa tiểu bạch nhãn lang* ở lại Thanh Châu học hành tử tế, vì thư viện ở đó là tốt nhất.
(*ý chỉ phụ tử Mông Hạc Thư và Mông Bách Nhi)
Theo thư gửi thêm một chiếc áo đông nho nhỏ.
"Là vải A Hổ còn dư may thành."
Hừm, A nương xem nhẹ bụng dạ rộng lượng của ta rồi. Ta cũng là quân tử mà!
Năm nào, vào sinh thần A nương, từ Thanh Châu đều gửi đến một kiện quà.
Có lúc là trâm bạc, có khi là phấn son.
Hừ! Ta cũng tặng hai phần!
Vì A Hổ vừa biết nấu ăn, vừa tặng đồ trang sức!
Hơn nữa, những thứ họ gửi, chẳng đẹp bằng của ta.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Năm ta dự định vào kinh thi võ, Thanh Châu nổi loạn bởi thủy phỉ.
Đó là nơi ta trưởng thành, cũng là nơi ta gặp được A nương.
Ta trở về Thanh Châu gia nhập thủy quân.
Thấy ta trở về, Nhị Đản dậm chân: "Ngươi lỡ thi võ, lại không biết khi nào mới làm vẻ vang cho A nương! Nghe nói tiểu bạch nhãn lang đã đỗ đạt, chuẩn bị làm quan rồi đấy!"
Ta cắn một miếng lương khô A nương chuẩn bị cho, xua tay: "A nương của ta chẳng để ý mấy chuyện đó đâu."
Cuộc chiến ở Thanh Châu kéo dài một năm rưỡi, cuối cùng thủy phỉ bị bình định.
Ta vội trở về nhà, nhưng lại bị thượng quan kéo đến yến tiệc mừng công.
Không ngờ tại yến tiệc, toàn là người quen.
Hứa Thường ca đỗ đạt, nhưng tính tình ngay thẳng, không phù hợp chốn quan trường, bèn từ quan, đưa thê tử nhi tử về thư viện giảng dạy, cuộc sống an nhàn tự tại.
Hứa Thường ca nhắc đến chuyện ngày xưa, cũng nói về chuyện sau khi ta và A nương rời đi.
Uống say, ta lờ mờ nghe được rằng tiểu bạch nhãn lang đã đỗ đạt công danh, dường như còn rất xuất sắc.
Nghe đâu hắn sẽ đến Túc Thành làm quan, cai quản hơn bốn mươi người.
Nhị Đản mặt dày chen vào, xin ta nửa bát rượu: "Dù hắn làm quan ở Túc Thành, nhưng đại ca vẫn hơn, cai quản thủy quân đến hai trăm người cơ mà."
Cái gì? Túc Thành?
Ta sợ đến tỉnh rượu nửa phần, vội vàng vác hành lý chạy ra bến đò.
Trời thu lất phất mưa bụi, giống hệt ngày A nương đưa ta rời đi mười năm trước.
Không có ai qua sông, chiếc đò nhàn rỗi nằm ngang bến.
Mưa vừa rơi, phu đò nằm ngửa, lấy nón cỏ che mặt, hai tay gối đầu ngủ say.
"Nhanh, nhanh, nhanh! Về Túc Thành!"
Ta sốt ruột, nhưng phu đò chẳng hề vội.
Hắn thong thả ngồi dậy, bỏ chiếc nón xuống, để lộ một gương mặt quen thuộc: "Ồ, đại anh hùng của Thanh Châu chúng ta, vội vã đi đâu thế?"
Xuân Sinh ca phủi nước mưa trên nón, liếc một cái liền thấu tâm tư ta.
Nhưng hắn không nói ra, chỉ cười: "Nhìn ngươi kìa, như thể gặp chuyện quan trọng nhất thế gian vậy."
Ta định giải thích, nhưng nghĩ lại, bỗng bật cười, Xuân Sinh ca nói đúng.
Việc quan trọng nhất thế gian này.
Chẳng phải là trở về nhà ăn cơm sao!
(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!