A VÃN

Chương 1



Nhà của Trạng Nguyên đương triều từng có một cô nương mồ côi đến tá túc.

Cô nương ấy dung mạo khuynh thành, tính tình dịu dàng, khiến hai người âm thầm nảy sinh tình ý.

Vì nàng, hắn không ngại từ hôn với ta - thanh mai trúc mã của hắn.

Mẫu thân hắn không cam lòng từ bỏ gia thế nhà ta, bèn tự mình đưa cô nương ấy đi nơi khác.

Thế nhưng, Trạng Nguyên lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta.

Về sau, hắn quyền cao chức trọng, vị thế rung chuyển triều đình.

Người đầu tiên hắn báo thù là ta, thậm chí còn khiến cả tộc nhà ta chịu kiếp nạn.

“Ngày trước ngươi dùng quyền thế ép A Chỉ phải rời đi.”

“Bây giờ ta cũng để ngươi nếm thử cảm giác bị quyền thế chà đạp.”

Hắn nói một cách lạnh lùng, chẳng mảy may để tâm đến tình nghĩa phu thê tám năm của chúng ta.

Hắn dùng kiếm r/ạ/ch ngang cổ họng ta, khiến ta đ/a/u đớn mà c/h/ế/t, trước mắt còn là t/h/i t/h/ể lạnh ngắt của mẫu thân.

Lần nữa mở mắt, ta trở về đúng ngày hắn muốn từ hôn với ta.

1

Mẫu thân đã lạnh ngắt trong vòng tay ta.

Ta là nữ nhi được người yêu thương nhất, nên khi thấy Chu Hạc giơ kiếm đ/â/m tới, người chẳng kịp nghĩ ngợi đã chắn ngay trước mặt ta, che chở cho ta.

Ngay cả khi trút hơi thở cuối cùng, mẫu thân vẫn khóc mà nói: bà không thể bảo vệ được ta.

“Giờ ngươi hài lòng chưa?” - Ta lòng đau như cắt nhìn về phía Chu Hạc, xung quanh là một biển m/á/u, đó đều là thân nhân của tộc Mạnh thị.

T/h/i t/h/ể của phụ thân và các huynh trưởng bị Chu Hạc rút cạn m/á/u, treo lơ lửng ngoài cửa, để thiên hạ nhìn vào cười nhạo.

Gia tộc lớn Mạnh thị từng rạng rỡ suốt ba trăm năm ở Trường An, chỉ sau một đêm đã bị Chu Hạc đồ sát hoàn toàn, không còn tồn tại.

Chu Hạc bước đến bên cạnh ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy khoái chí:

“Mạnh Vãn, bị quyền thế chà đạp có phải là mùi vị không dễ chịu đúng không?”

“Tám năm trước, ngươi bày mưu khiến A Chỉ phải rời đi, ngươi có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay?”

Miệng ta tràn vị tanh của m/á/u, cười đến rơi lệ:

“Chỉ vì nàng? Chỉ vì một Tạ Yên Chỉ, mà ngươi th/ảm s/á/t toàn bộ hơn ba trăm nhân khẩu của Mạnh gia chúng ta, ngay cả đứa trẻ vài tuổi cũng không tha.”

“Chu Hạc, ngươi không phải là người.”

“Ngươi bất mãn, g/i/ế/t ta là được, cớ sao còn liên lụy cả gia tộc ta?

Ta rốt cuộc đã làm gì có lỗi với ngươi?

Làm thê tử tám năm, ta hiếu kính mẫu thân ngươi, vì ngươi mà tiếp đãi trong ngoài, là hiền thê được thế nhân Trường An khen ngợi hết lời.

Phụ huynh ta tận tâm giúp đỡ ngươi, để ngươi tuổi trẻ đã ngồi lên vị trí Tể tướng, dưới một người, trên vạn người.

Ấy thế mà ngươi lại dùng một phong thư giả tạo, vu cáo Mạnh thị thông đồng với địch quốc, mưu đồ tạo phản.

Hoàng đế hạ lệnh tru di cửu tộc Mạnh gia, ngươi chủ động xin được lĩnh chỉ.

Thiên hạ ca ngợi Chu Hạc ‘đại nghĩa diệt thân’, lại lờ đi việc ngươi đã giẫm lên xương m/á/u của Mạnh thị để bước lên quyền cao chức trọng.

Chu Hạc, ta nguyền rủa ngươi c/h/ế/t không toàn thây!”

Tiếng nói ngừng bặt.

Chu Hạc vung kiếm c/ắ/t ngang cổ họng ta.

M/á/u bắn tung tóe, trước mắt ta chỉ còn một màu đỏ chói.

Ta vô lực ngã quỵ, trong đáy mắt chỉ còn lại gương mặt tái xanh của mẫu thân.

Mẫu thân, hãy chờ con.

Đường Hoàng Tuyền thăm thẳm, con sẽ nắm tay người cùng đi.

2

“Vãn Vãn, con làm sao vậy?”

Ta mở mắt, đập vào mắt là ánh nhìn lo lắng của mẫu thân.

Suýt nữa, nước mắt ta đã rơi xuống.

Mẫu thân vội vàng, hốt hoảng hỏi: “Mắt đỏ thế này, có phải không khỏe ở đâu không?”

Ta lắc đầu, lao vào vòng tay ấm áp của người.

“Mẫu thân, con rất nhớ người.”

Thật tốt, không còn dòng máu lạnh lẽo kia nữa, mẫu thân cũng không chết.

Người vẫn còn đây, vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt ta.

Mẫu thân khẽ trách: “Lớn ngần này rồi mà vẫn thích làm nũng.”

Tuy lời là thế, nhưng đôi tay người ôm chặt lấy ta.

Lúc này, một nha hoàn vội vã bước đến, ghé sát bên người thì thầm:

“Phu nhân, không hay rồi, bên kia xảy ra chuyện.”

Trong đầu ta “ầm” một tiếng, ký ức bỗng ùa về.

Đây là năm ta vừa tròn mười lăm, năm đó trưởng công chúa mở tiệc xuân, mời các phu nhân cùng tiểu thư khắp nơi tham dự.

Trong danh sách ấy có cả Tạ Yên Chỉ.

Tạ Yên Chỉ vốn là một biểu muội ở quê đến, thuộc chi nhánh xa của nhà họ Chu, từng có vài năm thanh mai trúc mã với Chu Hạc.

Sau khi phụ mẫu Tạ Yên Chỉ qua đời vì bạo bệnh, nàng tìm đến nhà họ Chu ở kinh thành để nương tựa.

Chu Hạc thương nàng cảnh ngộ đáng thương, thường đưa nàng tham gia các buổi tụ họp của giới thế gia.

Thế nhưng, hành xử của Tạ Yên Chỉ lại có phần kỳ quặc, luôn mang dáng vẻ lãnh đạm, lạnh nhạt.

Nhưng khi giao tiếp với chúng ta, nàng lại thích châm chọc mỉa mai, nói rằng các tiểu thư thế gia chỉ biết phô trương xa hoa, không hiểu nỗi khổ của dân thường.

Những lời ấy, ta chỉ thấy nực cười.

Kinh thành này, những gia tộc danh giá đời đời nối tiếp, chẳng phải đều nhờ tổ tiên dày công gây dựng để con cháu hưởng phúc hay sao?

Chúng ta có gì sai khi được hưởng thụ?

Những tiểu thư thế gia như chúng ta, nhìn thì hào nhoáng rực rỡ.

Nhưng từ khi sinh ra đã phải gánh vác trọng trách hưng thịnh gia tộc.

Cầm kỳ thư họa không chỉ phải học, mà còn phải tinh thông.

Quản lý gia sản, kinh doanh cửa tiệm, tất cả đều không được phép lơ là.

Vậy mà chỉ bằng một câu “không hiểu nỗi khổ của dân gian”, nàng đã phủi sạch nỗ lực hơn mười năm của chúng ta.

Thật nực cười đến cùng cực.

Kẻ không cùng quan điểm, nói nửa câu cũng là nhiều.

Lâu dần, chúng ta không còn qua lại với nàng.

Thế nhưng, Chu Hạc không hay biết điều này.

Hắn chỉ tin vào những gì hắn thấy.

Hắn cho rằng ta vì ghen tị với mối quan hệ giữa hắn và Tạ Yên Chỉ, nên mới dẫn các tiểu thư thế gia khác cùng nhau bài xích nàng.

Khi ấy, Chu Hạc không dám trực tiếp chất vấn, nhưng trong lòng hắn ngấm ngầm ghi lại điều đó, như một lý do để sau này trả thù ta.

Lần tiệc xuân này, có người nhìn thấy hắn và Tạ Yên Chỉ ôm nhau trong rừng.

Chu Hạc nhân cơ hội ấy, quỳ xuống trước mặt trưởng công chúa xin từ hôn ta, hắn muốn cưới Tạ Yên Chỉ làm chính thê.

3

Khi chúng ta đến nơi, Chu Hạc và Tạ Yên Chỉ đang quỳ trước mặt trưởng công chúa.

“Hậu bối không xứng với Mạnh tiểu thư. Chu Hạc không có chí lớn, đời này chỉ mong được ở bên nữ tử mình yêu thương, mong điện hạ tác thành.”

Thấy chúng ta bước tới, trưởng công chúa lộ rõ vẻ khó xử.

Bà và mẫu thân của Chu Hạc là đôi bạn thân từ thời khuê các, bà nhìn Chu Hạc lớn lên từng ngày, rất được bà yêu thương.

Hôn sự giữa ta và Chu Hạc cũng chính là do bà làm mai.

Giờ lại xảy ra chuyện như thế này, bà không biết phải ăn nói thế nào với Mạnh gia.

Phụ thân ta là Phiêu Kỵ Đại tướng quân đương triều, địa vị ngang với Tam Công.

Đại ca ta khi chưa đến ba mươi đã được phong làm Thị lang Bộ Hình, còn nhị ca thì trẻ tuổi đã giữ chức Thiếu khanh Đại Lý Tự.

Chu Hạc dù đầu óc nông cạn, nhưng có một điều hắn nói không sai: Hắn thực sự không xứng với ta.

Hắn muốn tự ý từ hôn với ta, dù sau lưng có trưởng công chúa - người cùng Thái hậu, cũng phải suy xét kỹ lưỡng.

Ánh mắt mọi người trong tiệc đều tập trung vào ta.

Chu Hạc cũng theo ánh nhìn mà quay lại, vô thức chắn Tạ Yên Chỉ ra sau lưng mình, sợ ta sẽ làm gì đó.

4

Ta có thể làm gì đây?

Mạnh gia hiển hách cả triều đình, để không khiến bệ hạ nghi ngờ, phụ thân ta không dám để ta gả vào hoàng tộc, chỉ mong kết thân với các thế gia, như thế mới bảo toàn gia tộc.

Là Chu phu nhân Hạc ham mê quyền thế của nhà ta, không ngại mặt dày tìm đến trưởng công chúa làm cầu nối, nhất quyết muốn định hôn sự với Mạnh gia.

Ta từng thầm ngưỡng mộ Chu Hạc.

Năm ấy, hắn được bệ hạ chỉ định làm Trạng Nguyên, một thời vang danh khắp kinh thành.

Khi hắn cưỡi ngựa qua chợ, không biết bao nhiêu đóa hoa được tung lên người hắn.

Bằng hữu trêu đùa: “Vãn Vãn, nhìn kìa, đó là phu quân tương lai của muội đấy.”

Ta đỏ mặt, không dám đáp lời.

Ta kính trọng tài học của hắn, cũng hiểu rõ con đường gian nan mà hắn đã trải qua.

Cho nên khi ấy, dù nhận ra mối quan hệ giữa hắn và Tạ Yên Chỉ có điều bất thường, ta vẫn giúp hắn che đậy.

“Là người hầu nhìn nhầm thôi. Tạ cô nương không cẩn thận trật chân, A Hạc chỉ đỡ nàng mà thôi, hoàn toàn không phải lén lút gặp nhau như người khác nói.”

Chương tiếp
Loading...