Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
A VÃN
Chương 2
Ta giữ được thanh danh cho hắn, nhưng hắn lại nghĩ rằng ta không nỡ từ hôn, nên cố tình phá hỏng cơ hội hắn cưới Tạ Yên Chỉ.
Từ đó, Chu Hạc bắt đầu hận ta.
Nhưng hắn có nghĩ tới không?
Tạ Yên Chỉ chẳng qua chỉ là một cô nương mồ côi, gả nàng làm chính thê, liệu mẫu thân tham quyền của hắn có đồng ý không?
5
Sau buổi tiệc ấy, ta trở thành trò cười trong kinh thành.
Bởi vì Chu Hạc dẫn Tạ Yên Chỉ đi khắp nơi khoe mẽ, cử chỉ của hai người lại vô cùng thân mật.
Người tinh ý nhìn vào sẽ liền biết mối quan hệ giữa họ không đơn giản.
Các tiểu thư thế gia vốn không ưa ta liền cười nhạo sau lưng.
Không biết từ lúc nào, trong thành lan truyền những lời đồn ác ý: Rằng ta là kẻ vô liêm sỉ, không hề có phong thái của một danh môn trăm năm.
Rằng ta muốn phá hoại uyên ương, nhưng dù có hạ mình níu kéo, Chu Hạc cũng không cần, chỉ chuốc nhục vào thân.
Những lời đồn càng lúc càng khó nghe, ta cả ngày chỉ dám ở trong nhà, không dám ra ngoài.
Chu Hạc rõ ràng biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn không hề đứng ra giải thích lấy một câu, mặc kệ mọi người chỉ trích ta.
Phụ thân ta thấy ta chịu đả kích lớn, tức giận muốn từ hôn với nhà họ Chu.
Nhưng Chu phu nhân Hạc sợ mất đi cơ hội bấu víu quyền thế, liền vội vã đưa Tạ Yên Chỉ đi ngay trong đêm.
Đợi đến khi Chu Hạc biết chuyện, Tạ Yên Chỉ đã sớm biến mất.
Ta không biết mẫu thân hắn đã giải thích với hắn ra sao.
Kết quả cuối cùng là Chu Hạc đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Mạnh gia.
Ta mang danh tiếng xấu trong kinh thành, khiến phụ mẫu lo lắng đến rối bời.
Lúc này, Chu Hạc lại bất ngờ hạ mình, đích thân đến cầu hôn.
Phụ thân ta không đồng ý, nhưng danh tiếng ta đã hỏng, khó tìm được người tốt.
Khi ấy, lòng ta đã có chút khúc mắc với Chu Hạc, vốn định từ chối.
Nhưng Chu Hạc lại trịnh trọng hứa với ta rằng, hắn sẽ bảo vệ ta cả đời.
Ta mềm lòng, tin tưởng hắn.
Không ngờ, sự tin tưởng ấy đã đẩy Mạnh gia đến đường cùng.
6
“Vãn Vãn, con nghĩ thế nào?”
Trưởng công chúa lên tiếng hỏi, ánh mắt tràn đầy áy náy.
Ta nhìn Tạ Yên Chỉ, trong lòng oán hận dâng trào.
Mạnh gia chết thật oan uổng.
Kiếp trước, Chu Hạc tưởng rằng Tạ Yên Chỉ đã chết, liền dùng máu của hơn ba trăm người Mạnh gia để tế nàng.
Nhưng Tạ Yên Chỉ thực sự đã chết sao?
Sau khi ta bị Chu Hạc giết chết, hồn phách ta vẫn quanh quẩn nhân gian.
Nửa năm sau, Chu Hạc nhận thánh chỉ, xuống Giang Nam.
Ta nhìn thấy hắn tìm được Tạ Yên Chỉ còn sống tại một ngôi làng nhỏ, bên cạnh nàng còn có một đứa con trai tám tuổi.
Năm đó, mẫu thân hắn không hề giết Tạ Yên Chỉ, mà chỉ giấu nàng ở một trang viên của Chu gia.
Tạ Yên Chỉ nghe tin ta và Chu Hạc thành thân, vì tức giận mà rời khỏi trang viên.
Không lâu sau, nàng phát hiện mình mang thai.
Vì oán trách Chu Hạc, nàng chọn một ngôi làng nhỏ, ẩn danh sống qua ngày.
Những năm ấy, dù không có Chu Hạc, nàng vẫn sống rất tốt.
Dù là nơi heo hút, vẫn có những nam tử gia cảnh khá giả ở bên bảo vệ nàng.
Khi Chu Hạc tìm thấy nàng, Tạ Yên Chỉ dù ăn mặc giản dị, nhưng đôi tay nàng trắng nõn, mềm mại, không một chút chai sần.
Dẫu vậy, Chu Hạc vẫn đau lòng vì nàng.
Hắn đặc biệt xin hoàng thượng hạ chỉ, phong nàng làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Hắn rước nàng vào cửa với danh chính thê, trở thành một giai thoại trong kinh thành.
Người đời ca tụng hai người đã vượt qua bao sóng gió, cuối cùng đoàn viên, còn sáng tác thơ ca ngợi.
Nhưng oan hồn của Mạnh gia ta, khắp trời đất khóc than mà không có nơi kêu oan.
Ai sẽ thay chúng ta đòi lại công bằng?
7
Còn chưa kịp nói, mẫu thân hắn đã cười gượng bước ra.
“Vãn Vãn, đừng trách. Chu Hạc nó mê muội nhất thời.”
“Con yên tâm, trong lòng ta, con vẫn là con dâu tốt nhất.”
Lời vừa dứt, thân mình Tạ Yên Chỉ run lên dữ dội.
Nàng, như kiếp trước, nép sau lưng Chu Hạc, nước mắt lưng tròng, bộ dạng vô cùng uất ức.
Chu Hạc đau lòng ôm lấy nàng, ánh mắt đầy căm ghét nhìn ta.
“Mạnh Vãn, ngươi đừng đắc ý.”
“Trong lòng ta, ngươi còn không bằng một ngón tay của A Chỉ.”
“Ngươi là cái gì? Dựa vào gia thế mà muốn làm càn.”
“Nếu nói đến tư cách, A Chỉ mới là chính thê tốt nhất trong lòng ta.”
Cả sảnh tiệc xôn xao.
Chu Hạc này chắc điên rồi, lời như vậy mà cũng thốt ra được.
Nhìn đi.
Ai ai cũng biết hắn hành xử điên rồ.
Chỉ có hắn, không biết tự lượng sức, chỉ biết nói về tình yêu đích thực.
Trưởng công chúa không có con, xem hắn như con ruột.
Thượng thư Chu lại sức khỏe yếu, chỉ có mình hắn là con trai.
Hắn nổi danh từ sớm, quanh người luôn có hoa tươi và lời tán tụng vây quanh.
Hắn làm việc theo ý mình, chẳng chút để tâm sẽ gây hậu quả gì cho ta.
Khóe miệng ta thoáng hiện một nụ cười giễu cợt, nhưng chỉ trong chốc lát đã biến mất.
Chu Hạc không dám tin, như thể đang nghi ngờ rằng mình nhìn nhầm.
Ta mỉm cười, bước ra khỏi đám đông.
“Người ta thường nói, hữu tình nhân chung thành quyến thuộc.”
“Đã hai người có ý nguyện với nhau, thần nữ cũng nguyện tác thành cho họ.”
Nhưng Chu Hạc lại không vui vẻ như ta tưởng.
Hắn nhíu mày dò xét ta.
“Mạnh Vãn, ngươi có ý gì?”
“Mạnh gia đồng ý từ hôn với Chu đại nhân.”
Ta chậm rãi quỳ xuống trước mặt trưởng công chúa, khẽ mỉm cười:
“Mạnh Vãn xin chúc Trạng Nguyên lang, tân hôn đại hỷ, như ý toại lòng.”
8
Rời khỏi phủ trưởng công chúa, ta lấy cớ có việc bận, bảo mẫu thân tự về phủ trước, còn mình thì cưỡi ngựa đi trước một bước.
Ta đến dưới chân cầu Thiên Kiều, tìm một vài người kể chuyện nổi danh ở chốn kinh thành.
Năm đó, Tạ Yên Chỉ đã dùng tiền để bôi nhọ danh tiếng của ta, chẳng lẽ ta lại không thể lấy chính cách đó để trả lại cho nàng?
Hơn nữa, ta giàu có hơn nàng, trả tiền còn hậu hĩnh gấp bội.
Ở kinh thành này, sẽ không ai còn dám nhận việc của Tạ Yên Chỉ nữa.
Trở về nhà, mọi người đều đang chờ ta, trong đại sảnh là bầu không khí căng thẳng tựa như cơn bão đang đến.
Phụ thân ngồi giữa phòng, vẻ mặt nghiêm nghị, ta đoán người sắp trách cứ ta vì chuyện tùy tiện từ hôn với Chu Hạc.
Mẫu thân định lên tiếng, nhưng phụ thân trừng mắt nhìn, liền im bặt.
“Bà cứ chiều nó đi, xem nó thành cái kiểu gì đây?”
Mẫu thân tức tối mím môi, không nói nữa.
Ta bỗng chốc đỏ hoe mắt.
Cảnh tượng núi xương, biển máu kiếp trước dường như vừa xảy ra hôm qua, nhưng người thân trước mặt ta giờ đây vẫn sống động, bằng xương bằng thịt.
Đại ca ta luôn yêu thương ta, thấy ta sắp khóc, liền lên tiếng:
“Phụ thân, thôi đi, hôn sự này đã từ thì cứ để từ. Nếu bệ hạ có hỏi, lý lẽ cũng không đứng về phía Chu gia.”
Nhị ca bước đến, dịu dàng an ủi:
“Đừng sợ, dù muội có cả đời không gả đi, nhị ca cũng nuôi được muội.”
Mẫu thân cũng góp lời:
“Phu quân, ông không có mặt, không biết thằng nhãi Chu Hạc kia ngông cuồng đến mức nào. Hắn dám đứng trước bao nhiêu người mà nói rằng Vãn Vãn không xứng làm chính thê của hắn, coi con gái chúng ta chẳng đáng một xu.”
Mẫu thân vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt phụ thân, bực bội tiếp lời:
“Một tên hiền tế ngu ngốc như lợn thế này, nếu ông thích thì ông đi mà lấy, tôi thì không cần!”
Lời còn chưa dứt, phụ thân đã giận đến mức đỏ mặt:
“Chu Hạc kia lại dám ngông cuồng như thế sao?”
Mẫu thân ấm ức gật đầu:
“Đúng vậy đấy, nếu không phải có trưởng công chúa ở đó, tôi đã chửi thẳng mặt hắn một trận để hả giận.”
Nhị ca thấy tình hình dịu đi, bèn thêm dầu vào lửa:
“Phụ thân, Mạnh gia chúng ta là dòng dõi danh giá, sao có thể để Chu Hạc muốn cưới thì cưới, không muốn thì từ, hắn tưởng chúng ta dễ bắt nạt lắm sao?”
Đại ca cũng ung dung góp lời:
“Chúng ta xưa nay đối đãi với Chu Hạc không tệ, mà hắn lại hồi báo thế này, rõ ràng là không coi Mạnh gia ra gì.”
“Phụ thân, từ hôn là chuyện nhỏ, giữ thể diện mới là chuyện lớn.”
“Mạnh gia ta là dòng dõi trăm năm, nếu lần này không làm gì, các thế gia khác sẽ nhìn chúng ta thế nào?”
Ba lời góp sức, thành công chuyển cơn giận của phụ thân sang Chu Hạc.
Một cuộc khủng hoảng như vậy, nhẹ nhàng hóa giải.