Bình Yên Sau Những Mùa Mưa

Chương 5



"Lâm Manh, cô sẽ hối hận!"

Tôi không buồn để tâm.

Khi ngồi lại vào chỗ, vợ bác sĩ Lý lập tức đưa tôi một tấm danh thiếp.

"Tổng Giám đốc Lâm, cảm ơn ba cô đã nói vài lời tốt đẹp giúp nhà tôi trước mặt lãnh đạo, nhờ thế mà chồng tôi mới có được nhiều cơ hội như vậy.”

“Tôi làm bên thẩm mỹ, cô muốn đến lúc nào cũng được, hoàn toàn miễn phí!"

Tôi mỉm cười nhận lấy, cũng nhờ đó mà biết ba mình từng đứng ra nói giúp.

Sau khi Phó Thận rời đi, bầu không khí bữa ăn lập tức vui vẻ hẳn.

Mọi người nhanh chóng thống nhất định hướng hợp tác, tôi cũng chốt được hợp đồng.

Đang chuẩn bị rủ bạn thân đi uống vài ly thì vừa ra khỏi khách sạn, tôi đã thấy Bạch Lộ Lộ đứng ở đó.

9

Cô ta đang quấn quýt với một diễn viên nhỏ, mặt đỏ ửng như đang yêu.

Tôi nhìn thấy bọn họ bước vào thang máy.

Lúc cửa thang máy sắp khép lại thì Bạch Lộ Lộ vô tình chạm mắt với tôi.

Cô ta hoảng hốt trong thoáng chốc.

Nhưng liên quan gì đến tôi?

Tôi quay đi, lên xe của bạn thân.

Trên đường về, Phó Thận – người mà tôi vừa bỏ ra khỏi danh sách chặn chưa lâu bất ngờ nhắn tin.

Có lẽ anh ta không ngờ tôi sẽ gỡ chặn mình.

"Anh muốn gặp con trai."

"Dù sao anh cũng là ba nó, anh có thể gặp một lần được không?"

Anh ta nhắn rất nhiều.

Tôi chỉ đáp đúng một câu:

"Nó không có ba. Anh lo mà chăm con của anh với Bạch Lộ Lộ đi!"

Rồi tôi chặn anh ta lại lần nữa.

Không ngờ vài ngày sau, tôi lại gặp Phó Thận ở nhà mình.

Hôm đó tôi vừa tăng ca xong, bạn thân nhờ anh trai cô ấy – Kỷ Việt đến đón.

Giữa tôi và anh ấy cũng coi như đang tiến triển, để một người bị tự kỷ chủ động quan tâm đến người khác thật sự là điều hiếm thấy.

Ra khỏi thang máy, tôi liền thấy Kỷ Việt đứng đợi với một chiếc bánh nhỏ và một bó hoa hướng dương.

"Nghe nói em thích hoa hướng dương nên anh đã mua một bó.”

“Đây là tiramisu cho em."

Về đến nhà, anh ấy thành thạo nhấn mật mã mở cửa.

"Ba mẹ ơi, Kỷ Việt đến nhà mình ăn cơm nè."

Vừa nói xong, tôi liền thấy Phó Thận đang ngồi trên sofa, kinh ngạc nhìn tôi khoác tay Kỷ Việt bước vào.

Kỷ Việt không quen Phó Thận nên chỉ lịch sự chào một tiếng, rồi rất tự nhiên mang hoa vào phòng tôi.

"Để cháu giúp cô dọn dẹp nhé, cô ơi."

Mẹ tôi từ bếp đi ra:

"Thôi thôi, tay cháu quý lắm, chờ đó rồi ăn cơm đi!"

Bà nhìn Phó Thận một cái:

"Nói chuyện xong rồi chứ?”

“Sắp đến giờ cơm rồi."

Phó Thận đứng dậy, định đi đến cái ghế mà anh ta từng quen ngồi mỗi lần tới ăn cơm.

Ba mẹ tôi đều sững sờ nhìn anh ta.

"Chúng tôi không có ý định giữ cậu lại ăn cơm.”

“Ý tôi là nói xong rồi thì đi đi, đừng làm lỡ bữa cơm của chúng tôi."

Ba tôi mở cửa ra:

"Chuyện con cái tôi sẽ tìm người hỗ trợ.”

“Trời tối rồi, không đi sớm là khó gọi được xe đấy."

Phó Thận nhìn tôi:

"Lâm Manh, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?"

Tôi lắc đầu:

"Không còn gì để nói nữa."

Tôi bước vào bếp bảo mẹ cho nhiều ớt một chút, hôm nay tôi muốn ăn cay.

Kỷ Việt nhìn Phó Thận rồi khẽ hỏi:

"Anh có cần tôi giúp bấm thang máy không?"

Một câu đó khiến Phó Thận tức điên.

Anh ta hằm hằm rời đi.

Ba tôi đóng cửa lại cái “rầm”.

"Đúng là xúi xẻo!”

“Hôm nay ba định tới nhà bạn thân con để đón đứa nhỏ về, vừa ra cửa thì gặp Phó Thận.”

“Cậu ta nói muốn thăm con nên ba với mẹ con đành thôi không đi đón nữa."

"Thăm con mà không mang nổi cái gì theo, đến tên con cũng không biết, còn tự nhận là ba hả?"

Mẹ tôi bê đồ ăn lên bàn, Kỷ Việt nhận lấy, liếc nhìn tôi rồi bật cười khi thấy tôi gắp lia lịa.

"Em... không phải là..."

"Không đâu, anh yên tâm.”

“Em không đời nào ăn lại một đống phân đến ba lần."

Ba tôi kể lại rằng, đúng là con của Bạch Lộ Lộ có vấn đề, gần đây mới bắt đầu bộc lộ rõ.

Phó Thận muốn ba tôi giúp tìm bác sĩ ngoại thần kinh để xem xét cho đứa bé.

Hỏi tôi có ý kiến gì không.

Tôi không có ý kiến.

Vì tôi đã chẳng còn cảm xúc gì với Phó Thận nữa.

Không yêu nên chẳng có mấy phần hận.

Chỉ là bất đắc dĩ.

Vì kỹ thuật của Kỷ Việt quá xuất sắc nên anh ấy được điều động tạm thời đến Bệnh viện Trung tâm.

Tôi đến đó thăm anh thì vừa bước vào đã gặp bác sĩ Lý.

Anh ta cười cười đi tới:

"Kỷ Việt đi họp rồi, cô vào phòng tôi ngồi chờ đi, ngoài kia nóng lắm."

Tôi gật đầu đi theo anh ta.

Vừa mở cửa ra thì thấy Phó Thận cũng đang ở trong phòng.

Anh ta và Bạch Lộ Lộ đang cãi nhau.

Bạch Lộ Lộ lớn tiếng đòi ly hôn.

Phó Thận chỉ vào cô ta:

"Cô nghĩ cho kỹ đi! Ly hôn rồi thì Lâm Manh sẽ dẫn con chờ tôi quay lại đấy!"

10

Bạch Lộ Lộ bật cười khẩy.

"Người ta chặn anh rồi mà anh còn mơ tưởng người ta sẽ chờ anh quay lại sao?”

“Giờ người ta là Tổng Giám đốc Lâm, bạn trai nhỏ Kỷ Việt là trưởng khoa thần kinh.”

“Ngay cả mặt con anh cũng chưa từng thấy.”

“Anh lấy đâu ra tự tin vậy?"

Phó Thận cười đáp:

"Cô ấy không rời xa tôi nổi đâu.”

“Tìm Kỷ Việt chẳng qua là để chọc tức tôi, muốn kéo tôi về lại thôi."

"Tự ảo tưởng quá rồi đó."

Tôi mỉm cười đẩy cửa bước vào, đi cùng bác sĩ Lý.

Chúng tôi ngồi xuống trò chuyện, chẳng thèm để tâm đến sự tồn tại của hai người kia.

"Thiệp đính hôn của cô với Kỷ Việt tôi nhận được rồi, nhất định sẽ đưa vợ tôi đến dự."

"Vinh hạnh cho tôi quá.”

“Kỷ Việt hay kể rằng anh rất quan tâm đến anh ấy trong bệnh viện.”

“Anh cũng biết mà, anh ấy hơi hướng nội nên chẳng có mấy bạn bè, nhờ anh để ý giúp cho."

Bác sĩ Lý cười gật đầu.

Phó Thận bất ngờ kéo tay tôi.

"Lâm Manh! Anh sắp ly hôn rồi.”

“Chúng ta tái hôn đi, em đừng cưới cái tên tự kỷ kia!"

"Tôi còn lâu mới cần lại cái đồ ‘qua tay ba đời’ như anh.”

“Mà tự kỷ còn tốt gấp vạn lần một đống rác như anh."

"Lâm Manh, trước kia em đâu phải người như vậy.”

“Trước kia em…"

Tôi thở dài gạt tay anh ta ra.

"Trước kia là do tôi não có vấn đề, dạo này chữa khỏi rồi.”

“Đừng có lôi kéo tôi nữa, vợ anh vẫn còn đứng đó kìa, hiểu lầm thì không hay đâu."

Bạch Lộ Lộ bật cười ha hả, sau đó quay người đi thẳng theo một gã trai bao.

Phó Thận trừng mắt nhìn theo.

Bạch Lộ Lộ còn vẫy tay chào anh ta, rồi rời đi không ngoảnh đầu.

Từ hôm đó, Phó Thận như phát điên, ngày nào cũng đứng chờ tôi dưới nhà, mong được làm lành.

Hôm đó trời mưa to mà anh ta vẫn không rời đi.

Khi tôi che ô xuống dưới, Kỷ Việt hơi căng thẳng hỏi:

"Anh mang nước nóng cho anh ta nhé?"

Tôi lắc đầu.

Phó Thận thấy tôi bước đến thì nghẹn ngào nói:

"Anh biết mà, em không thể tàn nhẫn đến vậy.”

“Trong lòng em vẫn còn anh đúng không?"

Tôi cười:

"Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Hôm nay là sinh nhật bạn trai tôi, tôi đặt bánh kem nên xuống lấy thôi."

Tôi nhận bánh từ tay anh shipper, sau đó quay lại nhìn Phó Thận:

"Người yêu cũ tử tế nên giống như người đã chết."

Phó Thận túm lấy tay tôi, tôi liền vung tay cho anh ta một bạt tai.

"Đừng diễn cảnh si tình nữa.”

“Tôi không có tâm trạng chơi với anh.”

“Cách xa tôi ra, đừng để tôi phải thấy mặt nữa."

Khi tôi lên lầu, phía dưới vang lên một tiếng rầm.

Nhưng tôi vẫn không quay đầu lại.

Sau này mới biết, đêm đó Phó Thận gặp tai nạn giao thông.

Anh ta bị liệt.

Bạch Lộ Lộ không ly hôn nhưng đưa anh ta vào viện dưỡng thương.

Còn cô ta thì dắt gã trai bao dọn vào căn nhà Phó Thận mua, tiêu sạch tiền bồi thường của anh ta.

Chỉ là sau đó, Bạch Lộ Lộ phẫu thuật thẩm mỹ hỏng, biến chứng khiến cả khuôn mặt bị hoại tử.

Con cô ta dù được phẫu thuật thành công, nhưng do bị gã trai bao lừa hết tiền nên không kịp điều trị tiếp.

Bạn thân tôi nghe xong chỉ lắc đầu:

"Thấy chưa, trên đời này vẫn có báo ứng."

Rồi cô ấy giơ bộ váy cưới lên cho tôi xem:

"Đám cưới mà mặc váy đen à?”

“Bạn trai nhà cậu cũng có gu đấy!"

Tôi cười lắc đầu.

Ý tưởng mặc váy cưới đen là của tôi.

Kỷ Việt chỉ gật đầu đồng ý.

Lần duy nhất anh ấy phản đối là khi tôi nói:

"Em thích anh đến mức có thể sinh con cho anh."

Thật ra đó chỉ là một cách ví von.

Vì tôi từng trải qua thuyên tắc ối nên sinh con với tôi là một việc vô cùng nguy hiểm.

Vậy mà anh ấy lập tức bịt miệng tôi lại.

"Ngoài miệng em đừng nói thế nữa.”

“Anh không cần em sinh con.”

“Anh chỉ cần em sống tốt, sống đúng với con người em, sống thật hạnh phúc là đủ."

Sau khi kết hôn, trừ việc có hội chứng tự kỷ thì Kỷ Việt là người chồng vô cùng yêu thương tôi.

Dù từng trải qua bao đau đớn, cuối cùng tôi vẫn hạnh phúc đón nhận cuộc sống mới của mình.

Đường xưa không thể chọn lại, nhưng tương lai vẫn còn rất nhiều điều để trông đợi.

(Toàn văn hoàn)

Chương trước
Loading...