Căn Nhà Không Dành Cho Anh
Chương 1
Khi tôi và vị hôn phu đi xem nhà, nhân viên bán hàng cứ xoắn xuýt quanh anh ta, nhiệt tình tiếp đón.
Tôi tử tế nhắc nhở rằng tiền mua nhà đang nằm trong tay tôi. Nhưng cô ta chỉ liếc tôi một cái đầy khinh khỉnh.
“Đàn ông đưa tiền cho cô là để giữ thể diện cho cô thôi. Cô tưởng thật à? Đừng có mơ tưởng gì nhiều.
Giờ tên có ghi trên sổ đỏ cũng chẳng có nghĩa là cô có một nửa căn nhà đâu. Đừng mong dựa vào chuyện mua nhà để đổi đời.”
Tôi cười lạnh, quay sang nhìn vị hôn phu – Trần Dược Minh – đang đứng bên cạnh mà chẳng nói một lời nào.
Xem ra anh ta cũng đồng tình với suy nghĩ của cô nhân viên kia.
Đã như vậy thì căn nhà này không cần phải mua nữa.
Và đám cưới này… cũng chẳng cần tổ chức làm gì.
1
Tôi nhìn cô nhân viên tên Tiểu Lưu – người cứ vây quanh Trần Dược Minh từ nãy đến giờ, hết bánh trái rồi lại nước uống, ân cần như thể anh là khách quý.
Trong lòng tôi dâng lên một cơn khó chịu.
Không phải vì cô ta là phụ nữ nên tôi ghen tuông.
Mà vì hôm nay tôi và Trần Dược Minh đến mua nhà… là để chọn nhà tân hôn của hai người.
Vậy mà đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, trước mặt Trần Dược Minh thì bày đầy bánh trái, trái cây, đồ ăn vặt.
Còn trước mặt tôi? Chỉ có đúng một ly nước lọc, mà còn là do một nhân viên khác mang đến.
Chuyện được giới thiệu về căn nhà thì càng không cần nhắc tới.
Tôi hắng giọng, chủ động ngắt lời cô nhân viên kia.
“Tiểu Lưu này, hay là cô giới thiệu cho tôi về căn hộ ở đây đi. Tôi từng làm ở công ty bất động sản, cũng khá rành về mấy chuyện này. Còn vị hôn phu của tôi thì anh ấy vẫn luôn nghe theo ý tôi. Cô cứ nói chuyện với tôi là được rồi.”
Tôi nghĩ mình đã giữ thái độ khá hòa nhã.
Dù bị cô ta làm lơ nãy giờ, tôi cũng không đi mách với quản lý hay tỏ thái độ gì cả.
Nào ngờ, cô Tiểu Lưu khi nãy còn cười tươi rói với Trần Dược Minh, vừa thấy tôi lên tiếng thì lập tức lườm nguýt một cái.
Cô ta tỏ vẻ khó chịu, tiện tay cầm tập sơ đồ căn hộ trên bàn ném tới chỗ tôi.
“Bản thiết kế đây này. Cô từng làm ở công ty kiến trúc thì tự xem đi, cần gì tôi giới thiệu. Tụi tôi – nhân viên bán hàng – là để phục vụ những người không biết gì về nhà đất thôi.”
Dứt lời, cô ta còn lén đưa mắt nhìn Trần Dược Minh với vẻ đầy ẩn ý.
2
Tôi khẽ cười, cuối cùng cũng hiểu tại sao Tiểu Lưu lại cư xử như vậy với tôi.
Thông thường, một cặp đôi đến mua nhà, nhất là nhà tân hôn thì quyền quyết định thường nằm ở phía đàn ông.
Phụ nữ đi cùng chỉ là phụ họa.
Có vẻ Tiểu Lưu cũng cho rằng tôi chỉ là người đi theo cho có.
Chỉ tiếc là… Tiền mua nhà này nằm trong tay tôi.
Tôi mà nói không mua thì Trần Dược Minh còn chẳng dám hó hé.
Tôi gõ nhẹ lên mặt bàn, không muốn phí lời thêm với Tiểu Lưu, mà gọi cô nhân viên lúc nãy đã mang nước cho tôi tới.
“Nếu cô ấy bận, vậy cô đến giới thiệu cho tôi đi.
Nếu tôi thích, tôi sẽ mua căn này. Trả toàn bộ bằng tiền mặt.”
Vừa dứt câu, cô nhân viên lập tức phấn khởi hẳn lên, hào hứng bắt đầu giới thiệu kỹ lưỡng từng căn hộ.
Tôi cũng lắng nghe rất nghiêm túc.
Thật lòng mà nói… Tôi đã ưng khu căn hộ này từ trước rồi.
Vị trí gần chỗ làm của tôi và Trần Dược Minh, lại là căn hộ rộng thoáng, thiết kế hợp lý.
Nếu ngay từ đầu Tiểu Lưu tiếp tôi tử tế, thì có lẽ căn nhà này đã được đặt cọc xong từ lâu.
Giờ thì khỏi cần nghĩ nhiều nữa.
Tiền không nằm trong tay Trần Dược Minh, mà tôi muốn mua thì mua.
Thích căn nào, tôi chọn căn đó.
Tôi cứ ngỡ bản thân là một kiểu khách hàng rất dễ chiều.
Nhưng Tiểu Lưu – người vừa nói chuyện vui vẻ với Trần Dược Minh khi nãy – lại không bỏ qua, còn quay sang châm chọc tôi: “Cô này, đàn ông đưa tiền cho cô là giữ thể diện cho cô thôi. Cô tưởng thật hả?
Giờ luật hôn nhân cũng rõ ràng rồi. Ai bỏ tiền thì nhà đó là của người đó. Đừng có nghĩ ghi tên lên sổ đỏ là có phần. Cô đừng tưởng cô cầm tiền của hôn phu rồi có thể ra vẻ đại gia ở đây. Đến lúc anh ấy không đồng ý mua thì có phải quê mặt không?”
3
Tôi ngẩng đầu, nhìn cô ta như thể đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Tôi thực sự không hiểu nổi, một ngành nghề như bất động sản – nơi cần sự khôn khéo và tinh ý – mà Tiểu Lưu lại có thể làm được đến giờ là vì lý do gì?
Cô ta không nhìn ra ai là người quyết định trong mối quan hệ này đã đành… Lại còn có gan mỉa mai tôi ngay trước mặt.
Tôi quay sang nhìn Trần Dược Minh.
Lúc này chỉ cần anh ta nói một câu thôi là đủ.
Dù sao từ nãy Tiểu Lưu cũng luôn quấn lấy anh ta.
Nếu anh ta không ám chỉ gì, Tiểu Lưu sao dám lộng hành như thế?
Thấy tôi nhìn sang, ánh mắt Tiểu Lưu càng thêm đắc ý, kiêu ngạo hất cằm: “Sao hả cô gái? Tôi nói trúng tim đen rồi đúng không? Nhưng tôi chỉ đang nói sự thật thôi. Phụ nữ thì nên dựa vào chính mình. Trông cậy vào đàn ông mãi cũng chẳng có kết quả gì tốt đâu. À mà này Tiểu Trương, cô đừng giới thiệu cho cô ta nữa. Cô ta có tiền nhưng không có quyền quyết định đâu. Tốn nước bọt làm gì, chi bằng đi tiếp khách khác.”
Tiểu Trương lúng túng đứng im tại chỗ.
Tôi nắm lấy tay cô ấy, kéo lại: “Nếu đã nói phụ nữ phải tự dựa vào mình, vậy cô bám lấy hôn phu tôi làm gì? Anh ta mua nhà thì cô có được phần trăm đúng không? Thế thì đứng đây ra vẻ đạo lý gì? Còn chuyện ‘không phải tôi quyết định’ vậy cô hỏi thẳng hôn phu tôi xem, tiền này ai là người có tiếng nói cuối cùng?”
4
Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Dược Minh.
Tôi và anh là bạn đại học, đã ở bên nhau 4 năm.
Năm nay, cả hai sự nghiệp đều đã ổn định, bố mẹ hai bên liền gặp mặt để bàn chuyện cưới xin.
Bố mẹ tôi chỉ nói một câu: Chỉ cần Trần Dược Minh đối xử tốt với tôi là được, chuyện nhà cửa, xe cộ không quan trọng.
Nhưng mẹ anh thì không nghĩ như vậy.
Bà nói rằng, nếu tôi đã gả vào nhà thì phải được ở nơi tốt nhất.
Bà lấy cả tiền dành dụm cuối đời ra bảo hai đứa đi mua nhà. Còn cố ý giao số tiền đó vào tay tôi, dặn rằng chuyện này cứ để tôi quyết định, Trần Dược Minh chỉ cần lo chăm sóc tôi là được.
Chính vì thế, tuy tôi biết số tiền bà đưa không đủ để mua căn hộ như ý nhưng tôi cũng không nói gì. Tôi đã dự định sẽ tự bỏ thêm vào, không cần để họ phiền lòng.
Cho nên, trong tình huống như vậy, tôi chắc chắn Trần Dược Minh sẽ đứng về phía tôi.
Tôi và Tiểu Lưu cùng lúc quay sang nhìn Trần Dược Minh.
Khác với vẻ điềm tĩnh của tôi, Trần Dược Minh lại lộ rõ sự lúng túng.
Anh lơ ngơ ngẩng đầu, liếc Tiểu Lưu một cái rồi lại nhìn tôi đầy sốt ruột.
Không hiểu sao, tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn từ ánh mắt ấy.
Người ta nói, trẻ con mà im lặng thì chắc chắn đang phá phách. Quả nhiên, giây sau Trần Dược Minh cất lời.
Anh gãi đầu, làm ra vẻ vô tội rồi cầm bản vẽ căn hộ mà Tiểu Lưu vừa giới thiệu.
“Bảo bối, anh thấy căn này được đó. Em vẫn thích dạng căn hộ một mặt sàn mà, căn này vừa rộng, ánh sáng tốt, có nhiều phòng. Sau khi cưới, mình còn có thể dành riêng một phòng cho bố mẹ em ở cùng. Thế chẳng phải quá tiện sao?”
Câu nói vừa dứt, Tiểu Lưu liền cười tít mắt.
Cô ta hả hê tiếp lời.
5
“Đúng đó ạ, anh thật có con mắt tinh tường. Căn này là một trong những căn đẹp nhất ở đây, không chỉ thiết kế hợp lý mà vị trí cũng rất thuận tiện.”
Nghe đến đây, tôi liếc qua bản vẽ Trần Dược Minh đang cầm. Suýt chút nữa thì bật cười vì tức.
Căn hộ này hoàn toàn khác với căn mà cô nhân viên kia giới thiệu cho tôi lúc nãy.
Tuy đều là dạng căn hộ lớn một mặt sàn nhưng căn của Tiểu Lưu có giá cao hơn, tiện ích thì rườm rà, thiếu thực tế.
Điểm nổi bật duy nhất là tòa nhà đó có rất nhiều dịch vụ đi kèm, kiểu như không cần ra ngoài cũng có thể sống tiện nghi.
Nhưng công việc của tôi và Trần Dược Minh đều phải đi công tác thường xuyên.
Loại “cuộc sống tiện nghi khép kín” này chẳng giúp ích được gì, thậm chí còn phiền phức.
Tôi không tin Trần Dược Minh không biết điều đó.
Vậy chỉ còn một khả năng: Anh ta cố tình hùa theo Tiểu Lưu để khiến tôi mất mặt.
Nếu không, việc anh ta đứng về phía tôi chẳng khác nào đạp đổ hết những lời lẽ ngạo mạn mà Tiểu Lưu vừa nói.
Tôi cười lạnh trong lòng. Chung sống với Trần Dược Minh bao năm, cuối cùng tôi mới phát hiện anh ta vốn là người gia trưởng ăn sâu tận xương.
Thấy tôi im lặng, Tiểu Lưu càng được đà.
“Thấy chưa cô gái, tôi đã nói rồi mà. Chuyện mua nhà thì cứ để đàn ông quyết định là được. Còn cô chỉ cần an tâm sống trong đó. Nếu suốt ngày cứ lo bon chen ngoài xã hội, không chăm sóc tốt chồng mình thì hôn nhân làm sao bền vững?”
Tiểu Lưu lấy hợp đồng mua nhà ra, đích thân đưa cho Trần Dược Minh kèm theo một cây bút.
“Thưa anh, căn này hiện giờ chỉ còn đúng một căn.
Nếu anh thấy ổn thì ký ngay đi ạ. Em còn phải bàn với bên quản lý để sắp xếp ngày nhận nhà cho anh chị.”
6
Ban đầu tôi còn thấy tức giận vì Trần Dược Minh đứng về phía Tiểu Lưu. Nhưng vừa nghe cô ta nói câu đó, tôi lại bình tĩnh lại.
Bởi tôi biết rõ — Trần Dược Minh hoàn toàn không đủ tiền mua nhà.
Giờ tôi muốn xem, anh ta định thu xếp ra sao sau khi “nổ” một tràng như vậy.
Đúng như tôi dự đoán, Trần Dược Minh đứng bất động trước hợp đồng.
Tiểu Lưu bắt đầu lo lắng. Nếu chốt được căn này, cô ta sẽ được một khoản hoa hồng lớn.