Căn Nhà Không Dành Cho Anh

Chương 2



“Anh ơi, anh còn đang phân vân điều gì vậy ạ? Anh cứ nói với em, biết đâu em có thể giúp.”

Trần Dược Minh mấp máy môi. Tôi chắc chắn nếu xung quanh không có ai, anh ta đã quay sang đòi tiền tôi rồi.

Nhưng trong tình huống này, trước bao ánh mắt thì làm sao anh ta dám mất mặt?

Nói thật, nhìn anh ta như vậy, lòng tôi tràn đầy thất vọng.

Anh từng thề thốt trước bố mẹ tôi rằng sẽ chăm sóc tôi cả đời. Vậy mà chỉ qua chuyện mua nhà thôi đã lộ rõ bản chất.

Là vị hôn phu mà không đứng về phía tôi, Chưa cưới đã như vậy, thì sau này cưới về còn thế nào nữa?

Tôi cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ uống nước.

“Anh ơi? Em không lừa anh đâu, căn này đúng là cuối cùng rồi đấy.”

Tiểu Lưu vẫn không chịu buông tha, tiếp tục hối thúc Trần Dược Minh. Còn anh thì cứ cúi đầu dán mắt vào điện thoại, không biết đang làm gì.

Không thấy hiệu quả, Tiểu Lưu nghiến răng đi tới chỗ tôi.

“Chị này, vị hôn phu của chị đã quyết rồi, chị cũng nên đưa tiền cho anh ấy đi. Dù sao anh ấy cũng vì tổ ấm của hai người mà cố gắng. Lỡ mất căn nhà này, xem chị khóc được ở đâu.”

Tôi nhướn mày, tỏ ra bất ngờ.

Tôi nghe nhầm à? Một nhân viên bán hàng… mà cũng dám đe dọa khách hàng sao?

7

Tôi vừa định mở miệng, thì Trần Dược Minh – từ nãy đến giờ vẫn im lặng – đột nhiên bước đến trước mặt tôi.

Anh ta mỉm cười, nắm lấy tay tôi như thường lệ.

“Ừ, bảo bối à, hay là mình mua căn này đi.”

Ánh mắt anh ta vẫn là sự dịu dàng quen thuộc, cứ như thể tất cả những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Nhưng trong lòng tôi biết rất rõ — mọi thứ đã khác rồi.

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt đang chờ đợi phản hồi của anh ta, lùi về sau một bước.

“Lúc trước, anh nói chuyện mua nhà cứ để em quyết.

Bây giờ lại bắt em nghe theo anh. Trần Dược Minh, trong miệng anh còn câu nào là thật không?”

Sắc mặt Trần Dược Minh lập tức tái mét. Có vẻ anh ta không ngờ tôi lại nói như thế trước mặt bao người.

Có lẽ, những lời tung hô vừa rồi của Tiểu Lưu khiến một kẻ xưa nay luôn nghe tôi răm rắp như anh ta cũng nảy sinh chút phản kháng.

Anh ta đột ngột đứng bật dậy, tay nắm chặt bản vẽ căn hộ.

“Tôi là chủ gia đình, tôi quyết định. Hơn nữa lần này tiền mua nhà là do mẹ tôi bỏ ra. Mẹ tôi chỉ nói là bảo em bàn bạc với tôi, còn quyết định mua nhà nào, dĩ nhiên là do tôi. Nghe tôi đi, chọn căn này. Tiểu Lưu, lấy hợp đồng ra, giờ chúng tôi ký luôn.”

Tiểu Lưu mừng rỡ đến rạng rỡ cả mặt. Còn tôi như rơi xuống hầm băng.

Tôi không ngờ được rằng, sau bao nhiêu năm bên nhau, chỉ vì một chuyện mua nhà… mà lại lộ ra bộ mặt như vậy.

Tôi nghẹn lời vì tức giận.

“Trần Dược Minh, anh muốn tôi vạch trần anh ngay tại đây à? Mẹ anh đưa bao nhiêu tiền, chẳng lẽ anh không rõ? Đừng nói mua căn hộ cao cấp, ngay cả một căn chung cư đi thang bộ, cũng phải vay ngân hàng 30 năm mới mua nổi! Anh bày đặt cái gì mà đại gia!”

Tôi hiếm khi nói lời khó nghe, nhưng lần này — tôi thật sự không thể nhịn được nữa.

8

Tôi vốn thực lòng muốn gắn bó với Trần Dược Minh. Anh ta thật sự nghĩ rằng bố mẹ tôi không yêu cầu nhà hay xe là vì họ thoáng tính sao?

Không phải. Là vì bao năm nay, tôi luôn cố gắng nói tốt cho anh ta trước mặt bố mẹ.

Nhớ lần đầu tiên Trần Dược Minh cùng bố mẹ tới nhà tôi chơi, họ mang theo một giỏ quà sơ sài, loại thực phẩm chức năng rẻ nhất. Trong khi đó, tôi đã dặn rõ sở thích của bố mẹ tôi, hướng dẫn anh nên chọn quà gì.

Vậy mà họ vẫn mang món quà đó đến — như một cái tát vào mặt tôi. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ mua lại quà phù hợp rồi đưa cho bố mẹ tôi và bảo đó là của gia đình Trần Dược Minh mang tới.

Tôi đã lấp liếm, che đậy cho họ bao nhiêu lần? Vậy mà họ lại đáp lại tôi như thế này sao?

Tôi tức đến mức thở dồn dập. Một nhân viên bán hàng bên cạnh vội vàng đỡ tôi ngồi xuống ghế.

Trần Dược Minh dường như cuối cùng cũng nhận ra vấn đề.

Anh ta lập tức ngồi sát bên tôi, vẻ mặt lo lắng.

“Xin lỗi, bảo bối, anh không cố ý. Anh thật lòng thấy căn hộ đó rất tốt. Chuyện tiền nong, hai đứa mình có thể cùng vay, tụi mình còn trẻ mà, vay một chút có sao đâu.”

“Với lại… bố mẹ em đâu có bỏ tiền ra mua nhà, thì giúp tụi mình trả bớt tiền vay cũng là chuyện nên làm thôi, đúng không?”

Tôi đang vừa nguôi ngoai được một chút, nghe xong câu đó suýt chút nữa tức đến ngất.

Tôi đã nghi rồi. Một nhà keo kiệt như mẹ anh ta, tự dưng lại tốt với tôi vậy sao?

Thì ra là tính cả rồi.

Ngoài mặt đưa tiền cho tôi, giả vờ nhường quyền quyết định nhưng thực chất tiền còn không đủ, còn muốn tôi tự bỏ thêm. Rồi lại quay ra kể với thiên hạ rằng “vì thương con dâu tương lai nên cho tiền mua nhà”.

Làm người tốt – họ giành.

Làm kẻ xấu – cũng để tôi gánh.

Trần Dược Minh có thể thốt ra những lời như vậy, chứng tỏ anh ta biết rõ mọi chuyện.

Chỉ là anh ta vẫn giấu tôi.

Tình cảm bao năm qua… tôi đã trao nhầm người rồi.

9

Tôi thấy tim mình đau như bị ai bóp nghẹt.

Không chút do dự, tôi giơ tay tát cho Trần Dược Minh một cái.

Tôi xách túi lên, đứng thẳng người nhìn xuống anh ta.

“Nếu đã vậy… Chúng ta chia tay đi.”

Trần Dược Minh ngẩng phắt đầu, hoảng loạn níu lấy tay tôi.

“Chia tay? Không! Không thể!”

Tôi bật cười khẩy.

“Có gì mà không thể? Đừng nói là chưa cưới, kể cả có cưới rồi, ly hôn còn đầy rẫy ngoài kia. Anh nghĩ anh chỉ cần một câu nói là có thể giam giữ tôi cả đời bên cạnh sao? Tỉnh mộng đi, Trần Dược Minh!”

Tiểu Lưu đứng bên nghe tới đây thì quên luôn cả hợp đồng. Cô ta vội chen lên, đứng chắn phía bên kia tôi.

“Chị này, chỉ là chuyện mua nhà thôi mà, cần gì phải làm lớn chuyện như vậy? Là phụ nữ, mình vẫn nên….”

Chưa kịp dứt câu, tôi đã không nhịn được mà tát cô ta thêm cái nữa.

“Tôi đã nhịn cô rất lâu rồi. Đừng có lôi ‘phụ nữ phụ nữ’ ra làm bình phong. Ai là một giuộc với loại người như cô?”

Tôi hiểu rõ Tiểu Lưu đang sợ điều gì. Làm sale mà không chốt được nhà đã là một thất bại.

Bây giờ còn khiến cặp đôi khách hàng xung đột ngay tại chỗ.

Nếu chuyện này đến tai tổng giám đốc, cô ta còn trụ được trong nghề sao?

Tôi không nói nhiều, trực tiếp rút điện thoại ra gọi cho tổng giám đốc.

Tiểu Lưu mặt trắng bệch, chẳng kịp để ý đến bên má đỏ ửng, quỳ rạp xuống dưới chân tôi.

“Chị… chị ơi, tôi…”

Từ “chị” đó khiến tai tôi đau rát.

“Tôi đã nói với cô ngay từ đầu, quyền quyết định là ở tôi. Cô không tin. Giờ thì tốt rồi, đi mà van xin anh ta đi. Nếu anh ta còn mua căn này, cô vẫn có phần trăm đấy. Chỉ là… không biết cô có tư cách để nhận không.”

Cùng lúc đó, tổng giám đốc cũng vừa đến nơi.

10

Vừa thấy tôi, tổng giám đốc lập tức bước tới xin lỗi.

“Thật sự xin lỗi cô Lý. Là do bên tôi đào tạo nhân viên chưa đến nơi đến chốn, khiến cô gặp rắc rối. Thế này đi, nếu cô vẫn còn muốn căn nhà đó, tôi sẽ giảm giá cho cô. Còn về nhân viên kia — tôi sẽ lập tức cho nghỉ việc.”

Tôi nhếch mép cười, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn Tiểu Lưu đang đứng chết trân tại chỗ.

“Giảm giá thì khỏi cần. Tôi cũng không định mua căn này nữa. Chỉ là với loại nhân viên như vậy, tương lai nơi đây có còn bán được nhà hay không… thì cũng khó nói đấy.”

Dứt lời, tôi quay người rời đi.

Tới tận cửa, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng tổng giám đốc quát mắng Tiểu Lưu.

Còn Trần Dược Minh ư? Anh ta thích đứng đó mà nhìn Tiểu Lưu thì cứ việc.

Dù sao, cuộc hôn nhân này — tôi sẽ không cần nữa.

Về đến nhà, tôi thấy bố mẹ đang thì thầm bàn chuyện gì đó. Vừa nhìn thấy tôi, họ lập tức ngạc nhiên.

Vì trên đường về, tôi đã không thể kiềm được nước mắt.

Tôi thật không ngờ, có một ngày tôi lại nhìn nhầm người. Trước đây, Trần Dược Minh từng đối xử rất tốt với tôi.

Khi tôi ốm thèm ăn cherry nhập khẩu, anh chạy khắp thành phố để tìm mua. Tôi nói không chấp nhận quan hệ trước hôn nhân, anh không hề oán trách, dù bản thân phải chịu đựng đến mức phải… vào phòng tắm tự giải quyết.

Có lần công ty tôi tổ chức leo núi, tôi trượt chân ngã xuống một khe núi, công ty tưởng tôi mất tích định bỏ cuộc tìm kiếm, là Trần Dược Minh đã tìm được tôi.

Một người như vậy… lại vì chuyện mua nhà mà tính toán thiệt hơn với tôi?

Tôi bật khóc nức nở.

Mẹ ôm lấy tôi, vỗ về liên tục.

“Chuyện gì cũng vậy, miễn là phát hiện trước khi cưới thì vẫn còn kịp quay đầu. Nếu con vẫn còn tình cảm với Trần Dược Minh, bố mẹ sẽ đứng tên mua cho con một căn hộ. Sau này mình cũng chẳng cần nhìn sắc mặt ai mà sống nữa.”

11

Bố cũng gật đầu nói thêm: “Đúng vậy. Trần Dược Minh tuy có mấy cái tật vặt, nhưng lúc trước cũng có những chuyện xử lý không đến nỗi tệ. Nếu con sợ bị nhà họ làm khó thì cứ dọn về ở căn hộ bố mẹ mua cho. Mình chẳng ăn của nó, cũng chẳng xài tiền của nó. Có bố mẹ đứng sau lưng, con sợ cái gì?”

Nghe mẹ nói vậy, lòng tôi cảm thấy ấm áp hơn đôi chút.

Tôi lắc đầu.

“Nếu Trần Dược Minh dám tính toán chuyện này với con, thì chứng tỏ… đây không phải lần đầu, và chắc chắn cũng không phải lần cuối. Con không thể vì tình yêu mà để cả gia đình mình bị họ kéo theo xuống bùn.”

Tôi móc điện thoại ra, định nhắn tin chia tay với Trần Dược Minh.

Lúc này mới phát hiện ra — từ đầu anh ta đã gửi tin nhắn nói muốn mua căn hộ cao cấp đó. Chẳng qua lúc đó tôi đang nói chuyện với nhân viên nên không để ý.

Nếu nói như vậy… Phải chăng Trần Dược Minh vốn dĩ muốn bàn bạc với tôi? Chỉ là tôi không nhìn thấy tin nhắn thôi?

Ý nghĩ đó thoáng lướt qua đầu tôi — nhưng tôi nhanh chóng gạt đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...