Chấn Động Chấm Dứt

Chương 4



Đến khi cô ta quay lại chỗ ngồi, không ai dám giao bất kỳ nhiệm vụ nào cho cô ta.

Thế là cô ta cứ thế vô tư lướt ứng dụng mua sắm, không hề bận tâm đến ánh mắt của người khác.

Giữa giờ nghỉ trưa, Vu Tinh Cẩn chủ động tìm đến tôi trong phòng trà.

"Em nghe nói Đoạn ca rất thích uống cà phê do chị pha?"

Chuyện này chẳng có gì phải giấu giếm, tôi gật đầu rồi nói thêm: "Nếu muốn học, tôi có thể dạy em."

12

Sau giờ nghỉ trưa, tôi mở hệ thống xin nghỉ việc, phát hiện tất cả các bước đều đã hoàn tất, chỉ còn chờ tổng giám đốc phê duyệt lần cuối.

Cuối cùng, tôi cũng lấy lá đơn xin nghỉ việc đã để trong ngăn kéo từ rất lâu ra ngoài.

Vừa đúng lúc Đoạn Luật Minh quay lại văn phòng, chẳng bao lâu sau liền gọi tôi vào.

Thấy trên bàn có một tách cà phê, anh ta tỏ ra khá bất ngờ, hỏi: "Nghĩ thông suốt rồi?"

Tôi cười nhạt.

"Đúng vậy, nghĩ thông suốt rồi."

Vừa nói, tôi vừa đưa đơn xin nghỉ cho anh ta.

Sau khi nhìn rõ nội dung, anh ta im lặng rất lâu mới lên tiếng.

"Hạ Hạ, em định làm loạn đến bao giờ?"

"Tôi không làm loạn, tôi nghiêm túc. Quy trình nghỉ việc đều đã hoàn thành, chỉ còn thiếu một chữ ký của tổng giám đốc Đoạn mà thôi."

"Rời khỏi tôi, em có thể đi đâu?" Đoạn Luật Minh nhìn tôi đầy khinh miệt.

Trước đây, nếu nghe những lời này có lẽ tôi sẽ tự nghi ngờ chính mình.

Nhưng giờ đây, tôi nhớ lại buổi tiệc ngày hôm đó.

Tôi đã nhận được vô số lời mời hợp tác, những tấm danh thiếp vẫn còn đặt trong nhà.

"Trời cao mặc chim bay."

"À còn nữa, tách cà phê này là Tinh Cẩn pha cho anh đó, món anh thích nhất."

Nói xong, tôi xoay người rời đi.

Quay lại bàn làm việc, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Nhiều đồng nghiệp chú ý đến sự thay đổi này, lần lượt đến hỏi thăm.

Tôi không giải thích quá nhiều nhưng vẫn nhận được rất nhiều lời chúc tốt đẹp.

Cuối cùng khi bước ra khỏi công ty, nước mắt tôi vẫn rơi xuống.

Mấy năm làm việc, lý do để tôi ở lại không chỉ có một mình Đoạn Luật Minh.

Giai đoạn quan trọng trong cuộc đời tôi đã trải qua ở đây, nơi này cũng ghi dấu những khoảnh khắc huy hoàng nhất của tôi.

Nhưng giờ là lúc nói lời tạm biệt.

Trên đường về nhà, tôi nhận được tin nhắn từ Lục Phong.

Là một tệp tài liệu.

Mở ra xem, đó là hồ sơ giới thiệu một công ty mới thành lập.

"Có hứng thú làm đối tác với tôi không?" – Lục Phong hỏi.

13

Lục Phong nghiêm túc đến tìm tôi, nói rõ kế hoạch của mình.

Anh ta muốn thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc, tự lập kinh doanh.

Anh ta nhìn trúng năng lực làm việc và khả năng giao tiếp của tôi.

Còn tôi khi nhìn trúng nền tảng anh ta cung cấp và vị trí đối tác mà anh ta đề nghị.

Chúng tôi lập tức hợp tác.

Sau đó, công ty do cả hai sáng lập phát triển như diều gặp gió.

Tôi có đội ngũ riêng, có trợ lý riêng, quen biết thêm nhiều đối tác kinh doanh.

Và tôi nhận ra rằng, khi một người có quyền lên tiếng, trong những buổi xã giao không còn ai dám lấy mình ra làm trò cười nữa.

Họ cũng không dám ép tôi uống rượu, bởi vì họ biết, tôi không cần phải lấy lòng ai cả.

Dần dần, tôi không còn nhớ đến Đoạn Luật Minh, không còn nhớ đến những năm tháng yêu đương thấp kém đó nữa.

Trong phòng bao của câu lạc bộ, tôi uống nước trái cây, nghe nhạc nhẹ thì bỗng phát hiện ra rằng cuộc sống trước đây của mình tẻ nhạt đến nhường nào.

Một thế giới chỉ xoay quanh một người, nhỏ bé đến đáng thương.

Trời cao mặc chim bay.

Vậy mà trước đây tôi lại chỉ muốn làm con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng của Đoạn Luật Minh.

Thỉnh thoảng trên bàn tiệc, tôi vẫn nghe được tin tức của anh ta và Vu Tinh Cẩn.

Nghe nói cô ta sắp liên hôn.

Nhưng đối tượng không phải là Đoạn Luật Minh.

Nhà họ Vu muốn mở rộng thị trường ra nước ngoài nên quyết định gả cô ta cho một thiếu gia nhà giàu ở cảng thành.

Còn về chuyện cô ta từng tuyên bố sẽ tiếp quản gia tộc, thực tế là trong nhà có rất nhiều người tài giỏi hơn, căn bản chẳng đến lượt một bình hoa di động như cô ta.

Tình cảm giữa cô ta và Đoạn Luật Minh cũng vì thế mà kết thúc lặng lẽ.

Trong bữa tiệc, mọi người coi đó như một trò đùa để bàn tán, tôi không nói gì.

Nhưng trong lòng không khỏi chế giễu.

Đoạn Luật Minh từng nói: "Người vợ duy nhất tôi thừa nhận là Tinh Cẩn."

Cũng chỉ là lời nói nhất thời mà thôi.

Cuối cùng anh ta vẫn phải cúi đầu trước thực tế.

Sau này tôi không phải chưa từng nhận được tin nhắn từ Đoạn Luật Minh.

Nhưng mỗi khi thấy cuộc gọi của anh ta hiện lên, tôi liền lập tức chặn số rồi óa đi.

Tuy nhiên, thương trường dù rộng lớn đến đâu đôi khi vẫn không thể tránh mặt nhau.

Trong một buổi đấu thầu đất, tôi đã gặp lại Đoạn Luật Minh.

14

Lúc đó, tôi không còn là trợ lý bên cạnh anh ta nữa.

Tôi đứng cùng trợ lý riêng của mình—một chàng trai trẻ trung, cao lớn.

Đoạn Luật Minh bước đến chào hỏi.

"Tổng giám đốc Hạ."

Tôi mỉm cười bình thản.

"Tổng giám đốc Đoạn, lâu rồi không gặp."

"Ừ, lâu thật rồi."

"Dạo này em thế nào?"

Tôi thoải mái đáp lời: "Rất tốt, còn anh?"

"Anh không ổn…"

Anh ta còn muốn nói tiếp nhưng đúng lúc đó, người dẫn chương trình bắt đầu buổi đấu thầu.

Tôi nhanh chóng ra hiệu bảo anh ta giữ im lặng sau đó tập trung vào công việc.

Tôi không biết mục đích đấu thầu của công ty anh ta là gì, nhưng lần đấu thầu này là một bước tiến quan trọng để công ty của tôi và Lục Phong vươn lên một tầm cao mới.

Tôi nhất định phải thắng.

Mang theo quyết tâm ấy, tôi tập trung tinh thần cho đến phút cuối cùng chờ công bố kết quả.

15

Khi tôi đang một mình nghỉ ngơi trong phòng chờ, Đoạn Luật Minh lại tìm đến.

Tôi mệt mỏi hỏi: "Có chuyện gì vậy, tổng giám đốc Đoạn?"

Anh ta không còn che giấu, ánh mắt tràn đầy bi thương gọi tên tôi bằng giọng yếu ớt.

"Hạ Hạ."

"Em không còn ở bên anh nữa, anh mới nhận ra chẳng ai trong công ty làm việc khiến anh hài lòng cả."

Tôi giữ nguyên nụ cười xã giao, nhẹ nhàng an ủi.

"Đào tạo một trợ lý xuất sắc cần có thời gian. Tổng giám đốc Đoạn, tôi tin anh sẽ làm được."

"Anh không làm được!"

"Hạ Hạ, quay về bên anh được không? Anh sai rồi."

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng tìm cách kết thúc cuộc trò chuyện này.

"Anh không sai. Tôi rời đi vì muốn phát triển sự nghiệp cá nhân, không liên quan gì đến anh."

Anh ta bất chợt nói: "Em biết không, anh đấu thầu mảnh đất này là để xây một công viên giải trí."

"Chẳng phải em từng than phiền rằng thành phố này không có một thế giới cổ tích nào để quên đi mọi muộn phiền sao?"

"Bây giờ, anh muốn xây một thế giới đó cho em, có được không?"

Tôi thoáng bất ngờ trước sự chân thành đột ngột của anh ta, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

"Tổng giám đốc Đoạn, anh đừng đùa nữa."

Thấy tôi không có chút dao động nào, anh ta bắt đầu nổi giận.

"Lục Phong cho em uống thuốc gì mà em lại đi theo hắn?"

"Em cầm theo những thứ anh dạy em đi ra ngoài làm ăn, em không thấy có lỗi với anh sao?"

Tôi vốn không muốn cãi vã với anh ta nhưng đến nước này, có vẻ ngay cả sự tôn trọng cuối cùng cũng không thể giữ lại được nữa.

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào anh ta, từng chữ một nói rõ ràng: "Tôi có sự nghiệp của riêng mình. Tôi rời khỏi công ty của anh theo quy trình chính thức, đã bàn giao đầy đủ công việc."

"Người cuối cùng xác nhận đơn nghỉ việc, chẳng phải chính là anh sao, tổng giám đốc Đoạn?"

Tôi hít sâu, chậm rãi nói tiếp.

"Đoạn Luật Minh, trong lòng anh rõ ràng nhất."

"Anh cần tôi quay lại làm trợ lý của anh?"

"Hay là muốn tôi ban ngày giúp anh làm việc, ban đêm giúp anh lên giường?"

Sắc mặt Đoạn Luật Minh lập tức trắng bệch.

"Em nói cái gì?!"

"Chẳng phải mọi chuyện xảy ra giữa chúng ta đều là tự nguyện sao?"

"Chẳng lẽ hôm đó anh ép buộc em?"

Nhắc lại vết thương này không phải điều dễ dàng gì đối với tôi.

Tôi luôn cố gắng quên đi đoạn ký ức nhục nhã ấy.

Nhưng lần này, tôi sẽ dứt khoát loại bỏ hoàn toàn nó khỏi cuộc đời mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...