Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Chấn Động Chấm Dứt
Chương 5
Tôi nhìn anh ta, từng từ từng chữ đều sắc bén.
"Đúng, là tôi chủ động."
"Bởi vì tôi thích anh, thích anh rất lâu rồi. Nên khi hôm đó anh chủ động tiếp cận tôi, tôi đã vô cùng hạnh phúc."
Tôi cười lạnh, cố ý châm chọc: "Nhưng tôi không ngờ, anh lại ‘hết pin’ nhanh đến thế."
"Hôm đó tôi ngu ngốc, đầu óc bị tình yêu làm cho mê muội nên mới lao vào anh."
"Bây giờ mỗi lần nhớ lại, tôi chỉ cảm thấy may mắn vì mình đã không còn thích anh nữa!"
Đoạn Luật Minh không ngờ tôi lại thẳng thừng vạch trần chuyện này, mặt anh ta từ trắng chuyển sang đỏ, tức giận đến mức thở không nổi.
"Em!"
Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta.
"Tôi làm sao?"
"Anh biết rõ trợ lý mới ra trường thích mình nhưng không giữ khoảng cách, ngược lại còn liên tục gửi đi tín hiệu mập mờ."
"Anh là lãnh đạo, anh nghĩ mình giỏi giang hơn ai?"
"Nói cho cùng, giữa chúng ta, không ai nợ ai."
"Sau này gặp lại, cứ dựa vào bản lĩnh mà đấu."
Nói xong câu đó, tôi dứt khoát rời khỏi phòng chờ.
16
Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và sảng khoái hơn bao giờ hết.
Vừa bước ra khỏi phòng chờ được vài bước, tôi liền nhìn thấy Lục Phong đang tựa vào bức tường bên ngoài.
Anh ta không nói gì, chỉ giơ một ngón tay cái lên.
Tất cả cảm xúc bị dồn nén từ nãy đến giờ, khi nhìn thấy người thân thuộc, bất giác dâng trào.
"Cảm ơn anh."
Mí mắt tôi nóng lên, nước mắt chực trào, tôi chân thành nói lời cảm ơn với anh.
Lục Phong nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, cười nói: "Ngón tay cái này thực ra có ý nghĩa là…"
"Chúc mừng cô đã trúng thầu!"
"A a a a a!!!"
Tôi phấn khích hét lên, lao đến nhảy lên ôm lấy Lục Phong.
Anh đỡ lấy tôi, xoay một vòng giữa không trung.
Vì cuộc đấu thầu này, tôi đã mất ngủ suốt một tháng trời.
Tôi quay đầu nhìn phòng chờ phía sau, sau đó lại nhìn Lục Phong.
Chúng tôi cùng nhau bước lên sân khấu phía trước.
Công ty của chúng tôi, tương lai của tôi, tất cả đều đang rộng mở phía trước.
Tôi âm thầm nhủ thầm trong lòng.
17
Sau buổi đấu thầu đó, sự nghiệp của tôi thực sự ngày càng thăng hoa.
Từ sau lần tôi nói thẳng mọi chuyện với Đoạn Luật Minh, anh ta cũng không còn đến tìm tôi nữa.
Ban đầu tôi còn lo anh ta sẽ vì tự ái mà trả đũa trên thương trường.
Nhưng có vẻ anh ta cũng không trẻ con đến mức đó.
Công việc càng bận rộn, tôi càng chẳng còn bận tâm đến những ngày lễ lớn nhỏ.
Cho đến hôm nay, trên bàn tôi xuất hiện một bó hoa hồng lớn, tôi mới nhận ra hôm nay là lễ tình nhân.
Nhưng ai lại tặng hoa cho tôi chứ?
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn trợ lý của mình.
Cậu ta cũng nhún vai, tỏ ý không biết.
Lúc này, Lục Phong bước vào, vừa nhìn thấy bó hoa liền trêu chọc.
"Ồ, chị Hạ được săn đón quá nhỉ?"
"Đừng nhiều chuyện!" Tôi vội ngăn anh ta lại.
Sau khi thân thiết với anh ta hơn, tôi mới phát hiện ra vẻ lạnh lùng, cao quý trước đây của anh ta toàn là giả vờ.
Bản chất thật sự là một kẻ lắm mồm, suốt ngày bày trò trêu chọc người khác.
Để ngăn anh ta tiếp tục chọc ghẹo, tôi nhanh chóng chia bó hoa thành từng phần nhỏ rồi tặng cho các cô gái trong văn phòng.
Xong xuôi, tôi ngồi xuống xem điện thoại thì phát hiện một tin nhắn từ số lạ.
"Nhận được hoa chưa?"
"Có thích không?"
Tôi nhíu mày, đáp lại.
"Anh là ai?"
Nhưng đối phương không nhắn lại nữa.
Sau khi tan làm, vừa bước ra khỏi công ty, tôi liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao đỗ ngay trước cổng.
Ngồi trong xe chính là Đoạn Luật Minh.
Tôi cau mày.
"Anh đến đây làm gì?"
"Tôi đến thăm công ty của trợ lý cũ một chút, tiện thể xem em sống thế nào."
Lúc này, tôi đã đoán được ai là người gửi bó hoa hồng kia rồi.
Tôi không muốn dây dưa với anh ta nữa, xoay người định rời đi.
Nhưng Đoạn Luật Minh lại níu lấy tay tôi, gương mặt trông có vẻ uất ức như thể bị ai bắt nạt.
"Muốn đi ăn tối cùng nhau không? Chỉ là một bữa ăn bình thường thôi."
Tôi còn chưa kịp từ chối, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Xin lỗi, tổng giám đốc Đoạn, tổng giám đốc Hạ tối nay có hẹn rồi."
Lục Phong xuất hiện kịp thời, kéo tay tôi ra khỏi tay Đoạn Luật Minh.
Anh ta không tiếp tục làm loạn nữa.
Ngồi trong xe của Lục Phong rời đi, tôi nhìn qua gương chiếu hậu thấy Đoạn Luật Minh vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng chúng tôi.
18
Tôi không biết liệu Đoạn Luật Minh không cam lòng hay bây giờ mới nhận ra tình cảm của mình.
Nhưng anh ta bắt đầu theo đuổi tôi một cách cuồng nhiệt.
Anh ta liên tục xuất hiện ở công ty tôi, thậm chí còn nhiều hơn cả Lục Phong—đối tác của tôi.
Tuần nào cũng có một bó hoa hồng lớn được gửi đến, kèm theo đủ loại quà tặng.
Y hệt như những món quà anh ta từng tặng tôi khi tôi còn làm trợ lý của anh ta.
Anh ta muốn gợi lại những ký ức xưa cũ giữa chúng tôi, nhưng điều đó chỉ khiến tôi càng thêm phản cảm.
Tôi từ chối nhiều lần.
Nhưng Đoạn Luật Minh lại nói rằng thích hay không là chuyện của tôi, còn theo đuổi hay không là chuyện của anh ta, tôi không có quyền ngăn cản.
Để lấy lòng tôi, anh ta thậm chí còn từ chối những thương vụ lợi nhuận cao, thay vào đó lại giới thiệu khách hàng cho công ty tôi.
Những người bạn ăn chơi trước đây của anh ta đều đến tìm tôi, mong tôi khuyên nhủ anh ta.
Họ nói rằng các trưởng bối nhà họ Đoạn đã vô cùng giận dữ, muốn thu hồi quyền lực của anh ta.
Nhưng nếu Đoạn Luật Minh đã quyết tâm lao đầu vào ngõ cụt, tôi cũng chẳng thể làm gì.
Có cơ hội làm ăn, tôi cứ tận tâm mà làm.
Lục Phong nhìn thấy Đoạn Luật Minh điên cuồng theo đuổi tôi như vậy, không nhịn được mắng tôi là một thương nhân gian xảo.
"Bớt đi! Anh nhìn tài khoản mình liên tục nhảy số mà cười còn rạng rỡ hơn tôi nữa đấy!"
Sau đó, tôi nghe nói các trưởng bối nhà họ Đoạn đã thật sự ra tay.
Họ bắt anh ta về nhà quỳ ba ngày ba đêm.
Cuối cùng, Đoạn gia tìm cho anh ta một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối để kết hôn.
Mọi người đều nghĩ lần này anh ta cuối cùng cũng chịu yên ổn, mỗi người một lối đi riêng.
Cho đến khi, vào đúng ngày cưới, anh ta chạy thẳng đến văn phòng của tôi…
19
Tôi đặt tài liệu trên tay xuống, đau đầu nhìn Đoạn Luật Minh đang chỉnh tề trong bộ vest cưới.
"Anh còn định làm loạn đến bao giờ?"
Câu nói trước đây anh ta từng nói với tôi, giờ đây tôi trả lại cho anh ta.
Nhưng Đoạn Luật Minh làm như không nghe thấy, rút ra một chiếc nhẫn lẽ ra phải thuộc về cô dâu của anh ta tối nay, quỳ một gối cầu hôn tôi.
"Hạ Hạ, trước đây là anh quá kiêu ngạo."
"Chưa từng nhìn thấy sự cố gắng của em, cũng vô tư hưởng thụ tất cả những gì em dành cho anh."
"Lại còn… nhiều lần buông lời làm tổn thương em."
"Anh nợ em một lời xin lỗi chính thức. Xin lỗi em."
Nghe những lời này, tôi thoáng sững sờ.
Rời đi, trả thù, khiến kẻ đứng trên phải hối hận và xin lỗi—đây từng là điều tôi mong chờ nhất.
Nhưng bây giờ khi thực sự nghe thấy, tôi lại chẳng hề vui vẻ.
Tôi biết rằng mình đã trưởng thành.
Tôi không còn chấp nhận làm kẻ thấp kém trong một mối quan hệ.
Tôi không còn bị những cảm xúc yêu đương mù quáng chi phối nữa.
So với tình cảm, chốt thành công một thương vụ mới khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn.
Đoạn Luật Minh tiếp tục: "Hạ Hạ, hôm nay vốn là ngày cưới của anh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cô dâu không phải em, anh không thể tưởng tượng được những ngày tháng sau này sẽ đau khổ ra sao."
"Nhân lúc mọi thứ còn kịp, Hạ Hạ, em có thể…"
Tôi không muốn nghe anh ta nói tiếp, lập tức ngắt lời.
"Không kịp nữa rồi!"
"Đoạn Luật Minh, bao giờ anh mới chịu lớn lên?"
"Anh chạy khỏi lễ cưới, như vậy là có thể đối mặt với gia đình, với vị hôn thê của anh sao?"
"Vừa không muốn bị ràng buộc, lại không muốn bỏ công sức phá vỡ nó. Thế thì anh có tư cách trách ai?"
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, kiên định nói: "Nói thật với anh, rời khỏi anh rồi tôi mới nhận ra thế giới của tôi rộng lớn đến nhường nào. Tương lai của tôi, tuyệt đối không thể bị giới hạn bởi anh."
"Hãy để mọi chuyện chấm dứt ở đây. Anh cũng nên bước tiếp đi."
Tôi giơ tay trái lên.
Trên ngón áp út của tôi, một chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng.
Chiếc nhẫn này là ai đó cẩn thận chọn lựa, đo ni đóng giày dành riêng cho tôi.
Không giống như chiếc nhẫn mà Đoạn Luật Minh chỉ tùy tiện mang đến như một đạo cụ thay thế.
Anh ta nhìn thấy chiếc nhẫn, lùi lại vài bước với vẻ mặt đầy tổn thương.
Mất một lúc lâu, anh ta mới nghẹn ngào hỏi: "Là ai?"
Lúc này, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.
"Vợ ơi, xong chưa?"
"Không phải nói tan làm sẽ đi ăn tối sao?"
Lục Phong tựa người vào tường, chiếc nhẫn trên tay anh ta lấp lánh ánh sáng cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn của tôi.
Chiếc nhẫn ấy chói đến mức khiến Đoạn Luật Minh không thể không nhìn thẳng.
Anh ta không còn mặt mũi nào ở lại nữa, chỉ có thể quay người rời đi.
Lục Phong lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý, cười xấu xa nhìn tôi.
"Lần trước không phải em nói chưa chính thức kết hôn, nên chưa thể gọi là 'vợ chồng' sao?"
Tôi nhíu mày nhìn anh ta.
"Vậy giờ gọi luôn rồi hả?"
Nhưng Lục Phong không trả lời, chỉ thản nhiên tắt máy tính của tôi, nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi ra ngoài ăn tối.
Ngồi trong xe tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng xe cộ, dòng người tấp nập qua lại.
Thành phố vẫn phồn hoa như trước.
Nhưng tôi đã không còn là cô gái nhỏ bé, yếu ớt của quá khứ nữa.
Tôi đã trở thành nữ chính trong cuộc đời mình.
Tôi có sự nghiệp phát triển.
Tôi có tình yêu chân chính.
Tôi có một bản thân độc lập, mạnh mẽ.
(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!