Chiếc Vòng Tay Bị Nguyền Rủa
Chương 1
Mẹ đã tặng tôi một chuỗi vòng tay ngọc lục bảo trước ngày tôi kết hôn, nghe nói giá của nó rất đắt đỏ.
Thế nhưng tôi lại đeo nó lên xúc tu của một con bạch tuộc.
Chỉ bởi vì ở kiếp trước, sau khi tôi vui mừng đeo chiếc vòng tay ấy, ngón tay của em gái tôi dần trở nên thanh mảnh và nhẹ nhàng, tựa như đôi cánh của thiên nga, em ấy dựa vào đôi tay ngọc ngà này mà vươn lên trở thành người mẫu tay hàng đầu thế giới.
Còn ngón tay tôi ngược lại ngày càng ngắn, ngắn đến nỗi cả bàn tay cũng vì vậy mà dần biến mất.
Tôi không thể làm việc bình thường nên chẳng có thu nhập, ngay cả sinh hoạt cũng gặp khó khăn.
Thậm chí vị hôn phu của tôi cũng bỏ tôi đi để đến với em gái tôi.
Ý chí sinh tồn của tôi bắt đầu sụp đổ, tôi quỳ xuống van xin bố mẹ cho tôi tiền chữa trị.
Họ đưa tôi đến một bệnh viện tư ở nước ngoài, để bác sĩ thi hành cái phương pháp gọi là “an tử” với tôi.
Bị ép uống thuốc, lúc ấy tôi mới biết chiếc vòng ngọc lục bảo mẹ trao cho tôi lúc ấy vốn chẳng phải vật gia truyền hay gì cả, mà là món hàng tà ác họ cố ý mua về.
Tất cả những việc này đều chỉ vì muốn giúp em gái tôi có một “vật chủ” để chuyển đôi tay dài thanh mảnh có xương cốt rõ ràng của tôi sang cho em ấy.
1
Khi mở mắt, tôi đã trở về ngày mẹ trao cho tôi chiếc vòng tay ấy.
“Lam à, đây là chiếc vòng tay ngọc lục bảo truyền lại từ đời bà nội của con, nghe nói quý hiếm lắm, con cầm lấy đi, sau này kết hôn coi như có của hồi môn, nhà chồng cũng không dám coi thường con nữa.”
Giây phút mẹ đưa chiếc vòng lục bảo cho tôi, tôi biết ngay mình đã sống lại.
Cảm giác đau đớn và sụp đổ ở kiếp trước khi tận mắt chứng kiến bố mẹ ép bác sĩ cho tôi uống thuốc rồi tiến hành “an tử” mà tôi chỉ có thể nằm im một chỗ hoàn toàn bất lực.
Suýt chút nữa tôi đã không kìm được mà ném thẳng chiếc vòng vào mặt mẹ.
Nhưng lần này tôi không thể hành động bồng bột được, mỗi bước đi đều phải thực hiện một cách cẩn trọng.
Tôi phải để họ nếm mùi đau khổ ấy.
“Mẹ ơi, thứ này quý giá quá, con thực sự không dám nhận.”
“Con kết hôn mà không có chút của hồi môn ra hồn thì ra thể thống gì. Về nhà chồng đâu giống ở nhà mình. Của hồi môn càng đầy đủ và quý giá thì con càng có tiếng nói. Lúc đó mẹ chồng con còn phải xem sắc mặt con mà cư xử, không dám coi thường con.”
“Mẹ à, con đã mua căn hộ ở một chung cư lớn và lấy đó làm của hồi môn, chắc chắn không ai xem thường con đâu, mẹ cứ yên tâm.”
“Của hồi môn thì chẳng ai thấy là đủ bao giờ cả.”
Mẹ nhìn tôi, giọng chân thành: “Nghe mẹ đi, không sai đâu. Con là con gái mẹ, mẹ làm sao hại con được.”
Thấy tôi vẫn chần chừ, mẹ lại giục: “Còn ngơ ra đấy làm gì, mau nhận lấy rồi đeo thử cho mẹ xem đi.”
Để mẹ bớt nghi ngờ và đỡ bày mưu tính kế hại tôi, tôi vờ ra bộ vui vẻ đưa tay nhận sợi vòng.
Tôi nhìn bên trái, xem bên phải, lật qua lật lại rồi giả bộ thích thú vô cùng.
“Cảm ơn mẹ ạ.”
“Lam à, đeo thử lên mẹ xem đi con. Sợi vòng này đi với bàn tay trắng trẻo, ngón tay mảnh dài của con chắc chắn rất đẹp. Con phải đeo mỗi ngày đấy nhé.”
Đeo mỗi ngày ư?
Được thôi, tôi nhất định sẽ chiều theo ý bà.
2
Tôi và em gái, cùng với bố mẹ thực ra không hề có quan hệ máu mủ.
Tôi là đứa trẻ được họ mamg về nuôi.
Sau khi kết hôn một thời gian, bố mẹ muốn có một con nhưng mãi chẳng đậu thai, nghe lời người lớn, họ tới cô nhi viện nhận nuôi tôi.
Không ngờ nửa năm sau, mẹ mang thai thành công và sinh ra em gái tôi.
May mắn là khi em gái chào đời, bố mẹ vẫn đối xử với tôi như con ruột, không hề bạc đãi tôi.
Khi trưởng thành, tôi cũng cố gắng hết sức để mang lại cuộc sống vật chất tốt hơn cho gia đình.
Chỉ là tôi không ngờ…
Họ lại vì muốn em gái có một đôi tay thon dài mà không ngại biến tôi thành quái vật, cuối cùng còn ép tôi “an tử”.
Tôi biết mình không phải con ruột họ, nhưng tôi đã làm gì sai cơ chứ?
Vừa lúc ấy, em gái đẩy cửa bước vào, thấy tôi cầm sợi vòng lục bảo trong tay, đôi mắt em liền sáng lên.
“Chị ơi, chiếc vòng này trông tinh xảo quá. Tay chị đeo chắc chắn đẹp lắm, chứ tay em mà đeo…”
Giọng em gái tôi nhỏ dần.
Tôi nhìn ngón tay em, rồi lại nhìn tay mẹ.
Gen di truyền vốn chẳng thể theo ý muốn.
Em gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chỉ tiếc là bàn tay lại vừa ngắn vừa thô, đến tay mèo còn dài hơn.
Hồi nhỏ còn có thể cho là đáng yêu, lớn rồi thì nỗi đau này càng trở thành vết thương lòng.
Vì để ngón tay dài được thêm chút, em ấy đã thử qua mọi phương pháp, kể cả phẫu thuật cắt xương, nhưng vẫn không thể giúp tay trông thon dài.
Trong khi tôi có dáng vẻ bình thường, nhưng riêng đôi tay lại vô cùng nổi bật, không phải khoe chứ các ngón tay tôi ngón nào ngón nấy đều tựa như liễu rủ, thon dài và trắng nõn.
Thế nên tôi mới trở thành “người gần sông hưởng lộc nước” của họ.
Bố mẹ nhìn cảnh em gái suy sụp cũng xót xa, bèn tìm danh y khắp nơi.
Cuối cùng vì không tìm được loại thuốc thánh nào nên họ dùng tà thuật, chuyển ngón tay tôi sang cho em ấy.
Mẹ khẽ đăm chiêu: “Xin à, tay con rồi sẽ y như tay chị con, thon dài, trắng trẻo và mịn màng như ngọc thôi, con đừng lo lắng quá.”
Khóe môi em gái khẽ cong lên, hàng mày sáng đẹp liếc qua phía tôi với vẻ hài lòng.
Mẹ nói xong liền muốn đeo ngay chiếc vòng vào tay tôi.
3
Tôi vội nắm chặt vòng tay: “Mẹ, con đeo sau nhé, giờ công ty có việc gấp, con phải đi xử lý trước đã.”
Nói xong, tôi cầm vòng tay rời khỏi nhà.
Vừa khép cửa, tôi đã nghe bên trong rộn ràng xôn xao: “Ôi chà, mẹ ơi, tay con sắp trở nên xinh đẹp rồi. Sau này sẽ không ai cười tay con ngắn thô nữa. Con ghét con nhỏ đó, mặt thì xấu, chả hiểu sao tay lại đẹp thế không biết. Mẹ ơi, hồi đó mẹ và bố không nên nhận nuôi nó. Mỗi khi nhìn thấy tay nó, con lại chán ghét tay con, làm con buồn muốn chết luôn đó mẹ. Nếu không có nó, bạn bè đã chẳng cười tay con rồi.”
“Con cưng à, nếu không nhận nuôi nó thì mẹ cũng chẳng dễ gì mang thai ra được bảo bối xinh đẹp như con. Với lại, giờ biết đi đâu tìm một đôi tay đẹp đến thế cơ chứ? Nó bây giờ vẫn hữu dụng, chờ hết giá trị rồi ta đá đi cũng không muộn.”
Đúng lúc bố đi tới, tôi nghe ông nói: “Chúc con gái yêu Xin Xin của bố sớm có bàn tay ngọc ngà nhé. Rồi sau này sẽ không còn ai dám chê bai con nữa.”
Em gái chẳng thèm giấu giếm sự căm ghét dành cho tôi, rõ ràng nó hận tôi đến tận xương tủy.
Bố mẹ lại càng dốc tâm sức giúp con ruột là em gái, khiến lòng tôi tê tái.
Tôi siết chặt nắm đấm, bật ra một tiếng cười lạnh.
Tôi lái xe đến một thủy cung.
Ở đây, người ta có bán các loài sinh vật biển không thuộc diện bị bảo vệ.
Nếu không muốn mang về nuôi thì có thể đóng phí hàng tháng để ký gửi ngay tại thủy cung.
Tôi lập tức trả tiền mua một con bạch tuộc tay dài nhất, đeo chiếc vòng ấy lên “tay” nó, và dặn nhân viên chăm sóc tốt giúp tôi.
Nghĩ đến đôi tay trơn tuột, dài ngoằng ấy có thể giúp em gái tôi thỏa mãn ước nguyện, tôi bỗng cảm thấy vô cùng hả hê.
Để gia đình yên tâm, tôi còn đặt làm một chiếc vòng y hệt rồi đeo trên tay mình.
Những ngày sau, hễ rảnh tôi lại đến thăm con bạch tuộc mà tôi ký gửi.
Chỉ khi thấy chiếc vòng vẫn nguyên vẹn trên tay nó, lòng tôi mới có thể an ổn.
4
Hôm ấy là cuối tuần, gia đình tôi cùng nhau đi cắm trại.