Đóa Hoa Vô Danh
Chap 1
Tôi và Lương Đình Sinh đang tắm trong phòng thì đột nhiên có người gõ cửa phòng.
Lương Đình Sinh rửa tay, khoác áo choàng tắm rồi đi ra mở cửa. Không ngờ, sữa tắm trên người tôi chảy xuống đất khiến chân trượt ngã.
Trong lúc hoảng loạn, tôi ấn vào công tắc vòi hoa sen, nước chảy “rào rào” tuôn xuống.
“Chú… chú à… trong phòng chú, có… có người sao ạ?”
Một giọng nói kinh ngạc xuyên qua cánh cửa, xen lẫn tiếng nước, truyền vào tai tôi.
Tôi cũng rất bất ngờ. Bởi vì, người ngoài cửa là vị hôn phu của tôi.
01
Ba tiếng trước, Lương Tư hẹn bạn bè anh ta đi ăn. Đi đường bị kẹt xe, lúc tôi đến thì đã hơi muộn.
Tới trước cửa phòng bao, tôi lấy cặp kính gọng đen trong túi ra đeo. Vừa định đẩy cửa, tôi nghe bên trong có tiếng trêu chọc: “Lương thiếu gia, ba năm rồi mà vẫn chưa đưa được Lê Vãn lên giường, cậu định làm gì vậy?”
Lương Tư khẽ cười khẩy, giọng mang theo vẻ mỉa mai: “Mấy người nhìn cô ta ngày nào cũng áo hoodie với quần jeans, tóc đen dài cả vạn năm chẳng thay đổi, lại còn đeo cái kính gọng đen hệt như bà la sát. Giống như mì luộc trong nước lã, thật sự không khơi nổi hứng thú. Đều cùng một cha sinh ra, Lê Thi Kỳ thì khác hẳn, cô ấy chẳng cần anh đây phải tốn sức.”
Tiếng cười ồ của cả nam lẫn nữ vọng ra sau cánh cửa. Tôi lặng người, rút lại bàn tay sắp đẩy cửa, mặt không chút cảm xúc quay đi.
Về đến nhà, tôi tắm rửa rất nhanh. Như mọi lần, tôi trang điểm, uốn tóc, đeo kính áp tròng. Thay chiếc váy dây đen cúp ngực siêu ngắn xong, tôi cẩn thận tô son trước gương. Tô xong, tôi nhẹ nhàng mím môi.
Đảm bảo không có chút lem nào, đóng nắp thỏi son. Nhìn chính mình trong gương, tôi khẽ nhếch khóe môi, hài lòng mỉm cười. Sau đó tôi mở khóa điện thoại, bấm gọi cho Lương Đình Sinh.
“Chú, tối nay chú có rảnh không?”
02
Lương Đình Sinh bảo trợ lý Lâm Châu lái xe đến đón tôi. Trước khi ra cửa, nghĩ đến việc Lê Thi Kỳ vẫn còn ở nhà, tôi bèn lấy thêm một chiếc áo len dài trong tủ, khoác lên người, giấu mái tóc uốn xoăn bên trong, rồi đội mũ bucket.
Đi qua phòng Lê Thi Kỳ, tôi nghe thấy tiếng cô ta nũng nịu: “Vẫn là khách sạn đó sao? Vậy tối nay em mặc thứ anh thích nhất nhé.”
Tôi không dừng bước, thẳng một mạch xuống lầu.
Lên xe, trợ lý Lâm khẽ bảo tôi: “Cô Lê, Tổng giám đốc Lương bảo tôi đưa cô đến Biệt viện Nghi Hòa, ngài ấy xử lý xong công việc rồi sẽ quay về.”
Biệt Viện Nghi Hòa là nơi Lương Đình Sinh thường ở.
Tôi gật đầu: “Vâng, phiền anh Lâm nhé.”
Tháo mũ bucket xuống, tôi soi gương nhỏ, cẩn thận vuốt phần tóc trên đỉnh đầu cho bồng trở lại.
Hai mươi phút sau, xe chạy vào Biệt Viện Nghi Hòa. Xuống xe, tôi bước trên đôi giày cao gót lộp cộp đi đến tòa nhà chính.
Khi Lương Đình Sinh trở về, tôi đang cuộn mình trên sofa cạnh cửa sổ sát sàn, vừa đọc hợp đồng. Nghe tiếng mở cửa, tôi ngẩng đầu. Người đàn ông trước mắt có dáng người cao ráo, đôi chân dài, khí chất cao ngạo.
Tôi nhoẻn miệng cười: “Chú, chú về rồi à.”
Lương Đình Sinh khẽ gật đầu. Vừa cởi áo vest, anh vừa hỏi tôi: “Đói chưa?”
Một tay anh vắt áo vest lên cánh tay, bàn tay lộ rõ những đốt ngón tay thon dài, khớp xương nổi rõ, tựa như ngọc bích trong suốt. Lúc này trời đang chạng vạng, ánh hoàng hôn hắt vào từ khung cửa sổ sát đất. Giữa ánh chiều tà ấm áp, ngón tay, lồng ngực, cổ và gương mặt anh càng thêm nổi bật.
Tôi bỗng nghĩ đến cụm từ “mỹ vị trước mắt.” Bỏ hợp đồng sang một bên, tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Khi anh đến bên cạnh, tôi mới mỉm cười tươi đáp: “Đói.”
“Vậy xuống lầu ăn cơm trước.”
“Không, ăn chú trước.”
03
Vừa dứt lời, tôi đã vươn tay đặt lên bụng anh. Anh nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của tôi, dùng chút lực đã kéo tôi đứng dậy.
Tôi áp sát vào lồng ngực anh, cảm nhận được hơi nóng từ làn da và nhịp tim khỏe khoắn. Lương Đình Sinh rất cao, gần mét chín. Tôi choàng tay qua cổ anh, kiễng chân, hôn nhẹ lên cằm anh.
Sau đó, tôi ngửa mặt, mở to mắt nhìn anh đắm đuối. Đôi mắt anh dần tối đi, chất chứa một cơn sóng ngầm mãnh liệt. Anh nâng tay giữ gáy tôi, cúi đầu hôn xuống. Tay kia, anh khẽ gỡ quai váy trên vai tôi.
Chân tôi bắt đầu mềm nhũn, Lương Đình Sinh ôm lấy tôi, đặt xuống sofa phía sau. Ánh chiều ngoài cửa sổ lúc ẩn lúc hiện, linh hồn tôi dường như cũng trôi dạt lên xuống theo.
Sau đó. Cả người tôi rã rời, như không còn xương cốt, chỉ có thể bám lên người anh, mặc cho anh bế vào phòng tắm gội rửa. Tắm được một nửa thì có tiếng gõ cửa.
Lương Đình Sinh không bận tâm, tiếp tục xoa sữa tắm lên bắp chân tôi. Hai chân tôi đều đã phủ đầy bọt trắng, anh mới đứng dậy.
Dùng ngón tay còn dính xà phòng, anh bôi một vệt lên mặt tôi.
“Đợi chú một lát.”
Rửa tay xong, mặc lại áo choàng tắm, anh bước ra ngoài. Tôi nghe tiếng cửa mở, rồi giọng anh điềm tĩnh vọng lại: “Cậu đến đây làm gì?”
“Chú, cháu gọi điện cho chú mãi không được.”
Tim tôi chợt đập thình thịch, đang định mở vòi hoa sen thì khựng lại. Đó là Lương Tư.
04
Đây là lần đầu tiên tôi thấy mình và Lương Đình Sinh bị bắt gặp. Tim tôi đập nhanh hơn vài nhịp.
Tôi lắng tai nghe, giọng trầm thấp của Lương Đình Sinh vang lên: “Có việc thì nói.”
“Chú, bà nội bảo chú cuối tuần về nhà họ Lương một chuyến, gọi chú mà không ai bắt máy, cháu tiện đường ghé báo chú.”
Lương Đình Sinh “ừ” một tiếng, hỏi tiếp: “Xong chưa?”
“Chú, chuyện là… cháu có thể vào nhà vệ sinh được không, cháu sắp không chịu nổi.”
Tim tôi lập tức căng thẳng, tim cũng siết lại. Phòng tắm này liền kề nhà vệ sinh, giữa hai chỗ chỉ cách nhau cánh cửa kính trong suốt.
Tuy Lương Tư không có hứng thú với tôi, nhưng anh ta vô cùng kiêu ngạo và có tính chiếm hữu. Huống chi, tôi vừa cắm cho anh ta một chiếc sừng to tướng thế này. May mà Lương Đình Sinh nhanh chóng từ chối.
“Không được.” Giọng anh trầm ổn, mang uy nghiêm không cho cãi.
“Chú, cháu thực sự gấp lắm.”
Tôi vốn đang đứng chân trần, không dám nhúc nhích. Nhưng bọt xà phòng trên chân cứ thế trôi chậm xuống sàn. Lúc này, chân tôi đột nhiên trượt. Tôi vội dựa vào tường, vô tình chạm vào vòi hoa sen.
Tiếng nước “rào rào” tuôn xối xả. Vừa kịp trấn tĩnh, chưa kịp tắt nước, nỗi hoảng hốt sợ bị phát hiện khiến đầu óc tôi trống rỗng. Giọng nói kinh ngạc của Lương Tư xuyên qua cánh cửa, lẫn trong tiếng nước, lọt vào tai tôi.
“Chú… chú ơi, phòng chú… có… có người sao?”
05
Đáp lại anh ta là tiếng “rầm” đóng cửa của Lương Đình Sinh. Khi anh quay vào, tôi đã tắt vòi hoa sen.
Anh cúi đầu tháo dây đai áo choàng.Bờ vai rộng, eo thon, cơ bụng nổi rõ. Tóc ngắn còn chưa khô hẳn. Giọt nước rơi xuống, chạm vào lồng ngực, rồi chảy dọc xuống, để lại vệt nước trong suốt.
Cho dù tôi và anh đã làm chuyện gần gũi nhất, nhưng khi ngắm thân hình căng tràn sức sống trước mặt, tôi vẫn không kiềm được mà đỏ mặt. Nào ngờ, tôi vừa bị nước xả qua, phần bọt xà phòng trôi đi khá nhiều.
Bây giờ trên da tôi chỉ còn lấm tấm vài chỗ vẫn vương bọt trắng. Do hơi nước vẩn quanh, đôi mắt tôi ướt long lanh nhìn anh. Hai gò má ửng hồng.
Khoảnh khắc anh ngẩng lên nhìn tôi, con ngươi anh bỗng co lại. Ngay sau đó, anh sải bước dài đến, bế bổng tôi lên.
“Á!” Tôi kêu một tiếng, theo phản xạ vòng tay ôm cổ anh.
Anh đặt tôi xuống mặt bồn rửa, sau lưng là tấm gương lớn. Lương Đình Sinh nắm cằm tôi, cúi xuống hôn.