Đóa Hoa Vô Danh

Chap 2



Tôi dần không thở nổi, hai má nóng bừng. Đến khi sắp nghẹt thở, anh mới buông tôi ra. 

Nhưng anh lại nhẫn tâm xoay người tôi lại. Trong gương phản chiếu gương mặt tôi và anh. Tôi lập tức nhắm mắt, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt. Tim đập loạn nhịp.

06

Rời khỏi chỗ ở của Lương Đình Sinh, trở về nhà thì đã mười một giờ khuya. Bố tôi đưa dì Chu ra nước ngoài du lịch chưa về. Lê Thi Kỳ không có nhà, hẳn là đi tìm Lương Tư.

Về chuyện này, tôi chẳng có cảm xúc gì. Sau khi mẹ tôi qua đời, bố lấy cớ tôi còn quá nhỏ, chiếm hết toàn bộ tài sản mẹ mang từ nhà ngoại.

Chưa đầy nửa tháng, ông ta liền đón dì Chu và Lê Thi Kỳ dọn vào sống chung. Mà Lê Thi Kỳ chỉ kém tôi hai tháng tuổi. Từ nhỏ, cô ta luôn thích giành đồ của tôi, giành xong còn chạy đến khoe khoang.

Nửa năm trước, có một ngày thứ Bảy. Sáng sớm, Lê Thi Kỳ ăn mặc quyến rũ nóng bỏng.

Trước khi ra ngoài, cô ta cố ý hỏi tôi: “Chị ơi, hôm nay chị có hẹn với Lương thiếu gia không?”

Tôi thật thà đáp: “Không, anh ấy đi công tác rồi.”

Tối hôm trước, Lương Tư có gọi báo cho tôi rằng anh ta sẽ đi Hải Thành xử lý công việc cuối tuần.

Khi nghe tôi trả lời, Lê Thi Kỳ cười tươi như hoa: “Vậy à, em đi hẹn hò với chồng em đây.”

Cô ta nhấn mạnh mấy chữ “chồng em.”

Tôi chẳng hứng thú chuyện riêng của cô ta nên cũng không rõ cô ta hẹn hò với ai. Cho đến khi tôi lướt thấy trang cá nhân của cô ta. Địa điểm cũng là ở Hải Thành.

“Chồng dẫn em đi hẹn hò dưới danh nghĩa công tác, cảm động quá đi mất.” Trong chín tấm ảnh ghép, toàn là ảnh selfie gợi cảm với bikini của Lê Thi Kỳ ở bãi biển.

Chỉ tấm ở giữa là cảnh hai bàn tay đan chặt mười ngón. Cổ tay người đàn ông kia đeo chiếc đồng hồ quen thuộc. Trùng với món quà sinh nhật tôi tặng Lương Tư, y chang không khác chút nào.

Hôm sau, việc đầu tiên lúc Lê Thi Kỳ về đến nhà là xách một chiếc túi phiên bản giới hạn đến gõ cửa phòng tôi.

Cô ta chớp chớp mắt hỏi: “Chị ơi, chị xem chồng em mới tặng em túi mới, đẹp không?” \

Son môi cô ta lem, đôi môi hơi sưng đỏ, quần tất cũng rách một đường. Cảnh tượng cô ta vừa trải qua trước khi bước vào cửa không khó tưởng tượng.

Tôi gật đầu, chỉnh lại kính gọng đen: “Ừ, đẹp đấy.”

Khóe miệng Lê Thi Kỳ sắp toạc đến mang tai, cô ta nói: “Vậy kêu Lương thiếu mua tặng chị một cái.”

Tôi dịu giọng đáp: “Không cần đâu, chị không thích mấy thứ này.”

Lê Thi Kỳ khẽ cười khẩy, ngoảnh người về phòng mình, buông thêm một câu: “Ừ cũng phải, dáng vẻ chán ngắt này của chị, có lẽ hợp với túi vải hơn.”

07

Từ nhỏ không có mẹ bảo vệ, tôi sớm học được cách che giấu chính mình. Dì Chu và Lê Thi Kỳ hay làm mình làm mẩy, thường xuyên gài bẫy, nói xấu tôi với bố. Bố lại cưng dì Chu, đương nhiên là thiên vị Lê Thi Kỳ.

Nhưng vì tôi luôn tỏ ra ngoan ngoãn, chẳng tranh giành, chẳng phản kháng. Cũng chưa từng oán thán câu nào về sự thiên vị của bố. Vậy nên bao năm nay, họ nghĩ tôi mềm yếu, dễ ức hiếp, dễ khống chế.

Về hôn ước với Lương Tư, nếu không phải nhà họ Lương chỉ đích danh tôi, chắc chắn nó sẽ rơi vào tay Lê Thi Kỳ. Khi phát hiện Lương Tư dan díu với Lê Thi Kỳ, tôi không buồn.

Dù gì cũng là liên hôn, chẳng có tình cảm. Nhưng tôi không chịu nổi cục tức này.

Lương Tư đã qua lại với đứa em gái tôi ghét nhất, thì tôi cứ việc ngủ với người mà anh ta e dè nhất - chú anh ta. Ăn miếng trả miếng, cũng rất sòng phẳng.

Ngày hôm sau, tầm xế chiều. Tôi đang chuẩn bị ra ngoài, vừa bước đến cửa thì đụng mặt Lê Thi Kỳ trở về.

“Chị ơi, chị đi đâu à?”

Thấy gương mặt cô ta rạng rỡ phơi phới, tôi khẽ gật đầu: “Ừ, Lương Tư bảo hôm nay dẫn chị đến nhà họ Lương dự tiệc gia đình.”

Nét cười trên mặt cô ta càng rạng rỡ: “À, em thấy xe của Lương thiếu đậu bên dưới, còn chào anh ấy rồi cơ.”

Tôi biết vì sao cô ta hí hửng. Bởi vì cô ta vừa bước xuống xe của Lương Tư, anh ta tiện đường đến đón tôi. Lúc anh ta gọi điện bảo sắp đến, tôi còn nghe thấy cô ta cố tình nũng nịu thật nhỏ bên cạnh.

Tôi mỉm cười, vẫn giữ thái độ ngoan hiền: “Vậy hả, hai người trùng hợp ghê.”

08

Ra ngoài, tôi ngồi lên xe Lương Tư, vừa nhìn đã thấy bên dưới tấm lót chân có một chiếc quần lót ren chưa kịp giấu kỹ.

Dù anh ta đã hạ hết cửa kính để thoáng khí, mùi tanh tưởi vẫn xộc vào mũi. Tôi cau mày, động tác bị Lương Tư bắt gặp.

Anh ta quay sang hỏi: “Vãn Vãn, sao thế?”

Tôi liền mỉm cười ngoan ngoãn: “Không sao, chỉ thấy hơi buồn nôn thôi.”

Anh ta lo lắng: “Em khó chịu à?”

Tôi lắc đầu, chưa kịp nói gì thì thấy ánh mắt anh ta dừng lại ở cổ tôi.

Anh ta nhíu mày: “Cổ em sao có vết đỏ thế kia?”

Tim tôi hẫng một nhịp. Chợt nhớ ra có thể là dấu hôn do Lương Đình Sinh để lại trên gương ở phía sau hôm qua. Vì ở vị trí sau gáy, tôi không nhận ra. Hôm nay tôi mặc áo sơ mi, phần cổ không che hết.

Tôi lập tức trấn tĩnh, đưa tay xoa nhẹ cổ, điềm nhiên đáp: “Vậy à, chắc muỗi đốt đấy, tối qua em cũng thấy ngứa.”

Lương Tư gật gù, chẳng nghi ngờ gì. Trước mặt anh ta, tôi luôn ngoan hiền nết na nên anh ta rất tin tưởng.

Đợi đèn đỏ, Lương Tư bảo tiếp: “Đúng rồi, tối nay chú anh cũng đến. Chú mới về nước ba tháng, bình thường bận lắm, chắc lần đầu em gặp chú đấy.”

Tôi gật đầu, nhưng bàn tay đặt trên đùi lại từ từ siết chặt. Có lẽ đến chết anh ta cũng không ngờ, ngay ngày đầu tiên chú anh ta trở về, tôi đã ngủ với chú ấy rồi.

09

Đến trước cửa nhà họ Lương, tôi còn chưa kịp bước vào sảnh thì điện thoại reo. Tôi nhìn qua, là bố tôi gọi. Tôi bảo Lương Tư vào trước, rồi mới nghe máy.

“Vãn Vãn, bữa tiệc gia đình nhà họ Lương tối nay, con phải thể hiện thật tốt. Bây giờ nhà họ Lương do Lương Đình Sinh quyết định, có một hạng mục năng lượng mới vẫn chưa chốt. Gần đây xuất hiện một công ty mới tên JW, thế mạnh cực kỳ lớn, bố vẫn chưa biết người nắm quyền là ai, nhưng họ đã liên tục giành của nhà họ Lê mấy dự án rồi. Hạng mục năng lượng mới này, nghe nói JW cũng đã tiếp xúc với Lương Đình Sinh. Con cố gắng nói giúp bố về dự án hợp tác này, nhất định phải lấy cho bằng được.”

Nghe giọng nghiến răng nghiến lợi của bố, tôi đoán ông đang bực bội lắm.

“Bên nhà họ Lê bắt đầu gặp nguy cơ rồi. Con liệu mà cố gắng.” 

Tôi cúi đầu, khóe môi không nhịn được hơi nhếch lên. Sau đó ngoan ngoãn đáp: “Dạ, con biết rồi ạ.”

Tôi bước vào nhà, lúc này Lương Tư đang tán gẫu cùng đám người đồng trang lứa. Tôi lễ phép chào hỏi một lượt rồi ngồi yên một bên. Chưa được bao lâu, bầu không khí đang cười nói vui vẻ bỗng lặng xuống.

Tôi ngước lên, tim sảy một nhịp. Là Lương Đình Sinh. Anh bước xuống từ cầu thang xoắn ốc, từng bước trầm ổn, mang theo uy lực và nét lạnh lùng bẩm sinh.

Lương Tư vội kéo tôi đứng dậy, lưng thẳng tắp, tỏ vẻ nghiêm túc. Chưa đợi anh đến gần, mọi người đã đồng loạt cung kính cất tiếng: “Chú.”

Ánh mắt Lương Đình Sinh phẳng lặng, anh khẽ gật đầu đáp lại. Lương Tư giữ cổ tay tôi, ra hiệu bước lên trước.

“Chú, đây là Lê Vãn, vợ chưa cưới của cháu.”

Rồi anh ta giục tôi: “Vãn Vãn, mau chào chú đi.”

10

Tôi ngẩng đầu nhìn Lương Đình Sinh, hình như anh hơi liếc qua chỗ tay tôi và Lương Tư đang nắm. Nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh, chẳng lộ vẻ gì.

Tôi cúi mắt chào anh: “Chào chú.”

Có lẽ vì bộ dạng và cách ứng xử này khác hẳn lúc tôi ở bên anh, nên ánh nhìn sâu thẳm của anh thoáng trầm lại.

Chỉ vài giây sau, anh gật đầu: “Chào cháu.”

Nói xong, anh thu lại ánh mắt, đi thẳng vào phòng chơi mạt chược cùng mấy vị trưởng bối. Thật ra, anh biết tôi là vợ chưa cưới của Lương Tư. Ngay từ đầu, tôi đã nói với anh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...