Đoạt Thê
Chương 1
Sau khi thủ tiết, trưởng huynh của phu quân quá cố lại cưới ta.
Ban ngày chàng lãnh đạm xa cách, dường như chẳng mảy may hứng thú với nữ nhân.
Nhưng đến đêm, chàng nhất định bức ta phải bật khóc thành tiếng.
Cho đến ngày nọ, khi ta vô tình tiến vào mật thất trong thư phòng của chàng mới kinh hoàng phát hiện vị tướng công đáng lẽ đã bỏ mình nơi sa trường – lại đang bị xích sắt cầm tù trong cũi sắt.
Đại công tử thoạt nhìn khi ấy thanh nhã vô trần, chỉ khẽ rũ mắt đứng bên cạnh, giọng nói lành lạnh mà u ám: “Hiện thời, nàng chỉ là thê tử của một mình ta.”
01
Khi trở về phủ thì đã quá nửa đêm.
Vừa đẩy cửa phòng, ta liền linh cảm chuyện chẳng lành.
Trong phòng có ngọn đèn mờ ảo, Giang Kỳ ngồi dưới ánh đèn chập chờn.
Hẳn là chàng vừa mới xử lý xong công vụ.
Chàng cởi ngoại bào, chỉ còn chừa lại lớp trung y trắng tinh, giữa chân mày thoáng nét mỏi mệt.
Thấy ta trở về, chàng chậm rãi gấp lại quyển sách, giọng nhẹ bẫng nhưng lạnh lẽo: “Vãn Vãn, lại đây.”
Sau lưng ta lập tức toát mồ hôi lạnh.
Ta quay người bỏ chạy.
Còn chưa kịp chạm tới khung cửa, vòng tay rắn chắc đã siết chặt lấy eo, giây lát sau ta đã bị ép vào bên giường.
Giang Kỳ quỳ trước mặt ta, những ngón tay thon dài chầm chậm kéo giày vớ ra.
Ta vô thức muốn lùi lại, nào ngờ thân thể đã bị ghìm chặt tại chỗ.
Bàn tay chàng nóng hầm hập, chỉ khẽ chạm vào da thịt đã khiến ta run rẩy, đành khẽ giọng nhận sai: “Giang Kỳ, ta biết lỗi rồi, hôm nay là sơ suất. Lần sau ta nhất định sẽ về phủ trước thời gian chàng quy định. Chàng tin ta… á!”
Chưa dứt lời, Giang Kỳ chẳng rõ từ lúc nào đã vén mở áo ta.
Đầu ngón tay chàng lướt qua bụng, trườn đi như loài rắn.
Chàng hứng thú ngắm nhìn vẻ mặt bối rối khó coi của ta.
Giây lát, chàng khẽ cười: “Vãn Vãn không ngoan, ắt phải bị phạt.”
Vòng tay thô ráp nghiến mạnh lên môi ta, buộc ta phải ngửa đầu.
Giọng chàng khàn khàn đầy mê hoặc: “Vãn Vãn, gọi A Kỳ.”
Nước mắt tủi hổ cứ thế bị chàng hôn đi từng chút.
Ta nghẹn ngào, mở miệng đã mang nức nở: “A Kỳ…A Kỳ, xin chàng…”
02
Giang Kỳ là vị phu quân thứ hai của ta.
Người từng thành thân với ta trước chàng là đệ đệ ruột của chàng, vị tiểu tướng quân chinh chiến sa trường – Giang Dục.
Mối hôn sự này vốn do hai nhà tiền bối định đoạt.
Ta và Giang Dục tuy chưa hề gặp mặt nhưng thường xuyên thư từ qua lại, san sẻ những câu chuyện hằng ngày, nói chuyện rất tâm đầu ý hợp.
Xét ra cũng là một bến đỗ không tồi.
Nào ngờ đêm ta về nhà chồng, Giang Dục lại phụng mệnh xuất chinh.
Ta chỉ kịp thoáng thấy chàng một lần, đến lời cũng chưa kịp thốt.
Ta lại nghe tin chàng đã tử trận nơi sa trường.
Hoàng thượng thương xót cho cảnh ngộ của ta, lại muốn gả ta cho một người con trai khác của nhà họ Giang.
Người ấy chính là Giang Kỳ.
Hôm ấy khi bị đưa vào phòng chàng, ta sợ hãi đến lạnh toát cả người, ngón tay cũng giá buốt.
Ta từng nghe uy danh về Giang Kỳ, Đại công tử nhà họ Giang, dung mạo tuấn nhã, tính khí lại lãnh đạm, tài hoa hơn người, là mộng tưởng của không biết bao nhiêu cô nương.
Một người như thế, nay bị ép phải cưới quả phụ của đệ đệ đã khuất, trong lòng hẳn chẳng tình nguyện.
Khi chiếc khăn trùm được vén lên, ta ngẩng đầu nhìn qua.
Giang Kỳ khoác hỷ bào đỏ chói, ánh mắt nhạt băng khẽ rũ mắt nhìn ta, trong đó có chút âm u khó tả.
Ta cắn môi, khe khẽ cất lời: “Phu quân…”
Không biết có phải ảo giác hay không mà ngay khoảnh khắc ấy, đồng tử của Giang Kỳ chợt tối hẳn.
Chàng chậm rãi gỡ mũ phượng của ta, ngón tay thon dài khẽ vén áo ta.
Sau đó, cứ thế lần xuống.
Động tác rõ ràng cứng rắn bức bách nhưng giọng chàng lại nhẹ như mây khói: “Ta sẽ nhẹ tay thôi.”
Đêm đó triền miên dài dằng dặc khiến ta hoảng hồn.
Ta thực không hiểu vì sao Giang Kỳ thoạt nhìn lạnh lùng, toát lên vẻ bạc tình, ấy thế mà khi lâm hạnh, chàng lại dày vò đến thế.
Phải đợi đến lúc nghe ta khóc nấc thành tiếng, chàng mới buông tha.
May thay, ban ngày Giang Kỳ đối đãi với ta lại hết sức ôn nhu, gần như sủng ái.
Chỉ là chàng đặt ra hai điều lệ.
Một là hằng ngày phải về phủ đúng giờ chàng định.
Hai là không được tự ý bước chân vào thư phòng của chàng.
Nghĩ kỹ mà nói, Giang gia vốn môn hộ lớn, phép tắc cũng không tính là quá hà khắc.
Chỉ có điều, cách Giang Kỳ trừng phạt…
Thật sự vô cùng dày vò.
03
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, ta theo thói quen khẽ chạm lên chỗ nằm bên cạnh.
Chăn đệm đã lạnh, trống trải.
Cứ tưởng chàng đã sớm rời đi, nào ngờ vừa ngẩng đầu, trái tim ta liền thắt lại.
Giang Kỳ đang ngồi trên ghế.
Chàng vận trung y trắng thuần, rèm mi đen nhánh rũ xuống không nhìn rõ thần sắc.
Thấy ta tỉnh, chàng ung dung mở bức họa trong tay.
Ta bất giác giật thót.
Trong tranh là bóng hình nam tử khoác hồng y, vận khải giáp, cưỡi ngựa băng băng qua núi đồi, giữa mày mắt toát vẻ phóng khoáng tiêu dao.
Đó chính là Giang Dục.
Giang Kỳ ngẩng lên, nhìn chằm chằm ta một lúc, giọng nói nghe qua thì êm nhẹ song lại buốt lạnh: “Hóa ra hôm qua phu nhân về muộn là để lấy bức họa của Giang Dục này.
“Nàng nhớ nhung đệ ấy đến vậy sao?”
Câu nói đến cuối, thanh âm chợt rung lên khẽ khàng.
Ta nghẹn lời, chưa biết đáp thế nào.
Trước khi thành hôn với Giang Dục, ta từng lén lút xuất phủ đi hội đèn đêm, không may gặp phải bọn cướp.
Bấy giờ ta bị hạ dược, đầu óc mờ mịt, chỉ lờ mờ thấy có người đi ngang đầu hẻm.
Một thân hồng y, chỉ là vẻ mặt dường như trắng nhợt, đượm chút lãnh đạm.
Ta nào kịp nghĩ nhiều, dùng chút sức lực cuối cùng vùng vẫy gọi “cứu mạng.” rồi chìm hẳn vào hôn mê.
Sau đó thì ta không còn nhớ gì, chỉ cảm nhận đôi tay rắn rỏi nào đó đã đỡ ta dậy.
Chàng chẳng nói lời nào nhưng ta ngửi được mùi hương trầm tựa như khí lạnh ở đỉnh tuyết sơn trên người chàng, mang theo chút vị đắng ấy vậy mà lại vô cớ khiến người ta cảm thấy an tâm.
Về sau ta rụt rè hỏi tỳ nữ, nàng nói: “Khu vực ấy do Tiểu tướng quân Giang Dục quản, chắc hẳn là ngài ấy đã cứu tiểu thư.
“Anh hùng cứu mỹ nhân, thật là một đoạn giai thoại!”
Lúc hai nhà nghị hôn, phụ thân cũng từng hỏi qua ý ta.
Nếu ta không đồng ý, có thể không gả.
Ta nhớ lại đêm ấy, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Bức họa này cũng là vật ta đặt người vẽ trước khi thành thân với Giang Dục, mãi đến hôm qua mới xong.
Không ngờ lại bị Giang Kỳ bắt gặp.
Thấy ta im lặng thật lâu, nụ cười bên môi chàng dần dần tan biến, những đốt ngón tay từ từ siết chặt.
Chốc sau, chàng mạnh tay cuộn tranh lại.
Thậm chí chẳng buồn mặc áo ngoài, chàng cứ thế bước nhanh ra cửa.
Ta bối rối muốn giải thích nhưng há miệng lại không biết nên nói gì.