GẢ NHẦM

Chương 1



Tẩu tử của ta và tiểu thư út nhà Triệu Tướng quân bị tráo nhầm kiệu hoa.

Đợi đến khi mọi người phát giác và muốn đổi lại, vị tẩu tử ban đầu kia đã động phòng xong xuôi.

Đại ca ta, một kẻ quê mùa thô kệch, cứ thế mơ hồ mà có thêm một vị tiểu thư khuê các làm nương tử.

Về sau, huynh ấy còn cầm đại đao trong sân để chém tơ giúp tẩu tử.

Ta lại thấy hai người họ thật xứng đôi.

Hôm đại ca thành thân, ta và nương đều cao hứng khó tả.

Năm huynh ấy 14 tuổi, huynh ấy theo thúc bá trong thôn ra ngoài mưu sinh, chúng ta đều nghĩ huynh ấy chỉ làm được việc khuân vác nặng nhọc.

Nhưng do vận trời may rủi, trên đường huynh ấy cứu một vị Đầu Binh, người này giúp huynh ấy nhập ngũ, đợi đến khi huynh ấy về thôn đón chúng ta, đã trở thành Định Viễn Tướng quân tòng ngũ phẩm.

Ngày vừa đặt chân vào kinh thành nhận phủ, nương ta cười đến nỗi nét mặt như nở hoa.

Cái sân rộng rãi, căn nhà cầu kỳ và đồ trang trí bên trong trông thật quý giá, chờ khi chúng ta về thôn, đủ để khoe với hương thân ba ngày ba đêm.

Thế nhưng đang cười thì nương lại bật khóc.

Dưới lớp y phục của đại ca, vết sẹo chồng chất, có một đường chỉ cách tâm khẩu nửa đốt ngón tay, nhìn vào liền biết hiểm nguy năm đó.

Nương bảo phú quý này là do đại ca lấy mạng đổi về, phải để huynh ấy sớm hưởng những ngày tháng êm ấm.

Ngày lành của nam nhân là gì? Tất nhiên là có nương tử, có hài tử, ấm áp bên chăn gối.

Vị Đầu Binh được đại ca cứu mang họ Triệu, cũng được phong làm Tướng quân ngũ phẩm, còn cao hơn đại ca nửa cấp, hai người họ đã hẹn nhau trên chiến trường rằng, nếu sống sót trở về, Triệu Tướng quân sẽ gả tiểu nữ nhi cho đại ca.

Nương hay tin, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã bắt đầu lo liệu.

Ta lén hỏi huynh ấy: “Đại ca, huynh có thích Triệu cô nương kia không?”

Huynh ấy ngẩng đầu nhìn trời: “Lúc ra trận không nghĩ được thích hay không, chỉ cố tìm thêm chút niềm tin mà sống.”

Ánh mắt huynh ấy trống trải và xa xăm.

Ta nghĩ chiến trường hẳn rất khắc nghiệt, ngoài ta và nương, huynh ấy còn phải nghĩ thêm nhiều ngày lành mới gắng gượng được.

Huynh ấy lại nói: “Bất luận trước kia có thích hay không, cưới rồi ta sẽ thích, không để nàng ấy lạnh, không để nàng ấy đói, cũng không để nàng ấy buồn tủi.”

“Tiểu Chi, nhớ kỹ, đây mới là nam nhân, nếu sau này phu quân muội không làm được như vậy thì cứ nói với ta, ta sẽ cướp muội về, dù sao nhà ta giờ có tiền, nuôi muội cả đời cũng được.”

2

Đại ca ta nghĩ thật chu toàn, nhưng đến lúc gần kề cửa, kiệu hoa của tân nương lại bị đổi nhầm.

Hôm đó chợt nổi gió to, khi kiệu đến đầu phố thì bị gió thổi nghiêng ngả, trùng hợp thay, phủ Thượng Thư cũng đưa tiểu thư xuất giá trên cùng một con đường.

Đúng lúc ấy, gần đây ở ngoại ô kinh thành, chùa Nhân Duyên có một họa sư rất linh, các gia đình thành thân đều dùng cùng một kiểu kiệu và giá y do ông ta vẽ.

Thế nên gia nhân hai nhà không nhận ra, sau cơn gió to đó, họ khiêng nhầm kiệu.

Đến lúc bái đường vào động phòng, vén khăn chuẩn bị uống rượu giao bôi, nha hoàn Triệu gia mới kinh hô: “Ngươi là ai? Tiểu thư nhà ta đâu?”

Ta cùng nương nghe tiếng liền chạy đến, trông thấy một nữ tử trong giá y đỏ rực, cúi đầu ngồi bên giường, rõ ràng không có biểu cảm gì nhưng lại toát lên nét ôn nhu khó tả.

Đại ca dịu giọng, ấp úng: “Cô… cô nương yên tâm, ta đã sai người báo đến Cố phủ, họ sẽ nhanh chóng tới thôi.”

Ta đứng phía sau, thấy vành tai huynh đỏ ửng.

Nha hoàn bên cạnh nhao nhao giải thích, ta và nương mới hiểu ra, nữ tử kia không phải Triệu cô nương, mà là Kiều Sơ Cẩn tiểu thư của phủ Thượng Thư.

Hôn sự của đại ca ta vốn không ai để ý, nhưng hôn sự giữa tẩu ấy và Cố Thanh, Cố đại nhân lại là chủ đề nóng hổi gần đây ở kinh thành.

Đến kẻ nhà quê vừa tới như ta cũng biết, đích trưởng nữ phủ Thượng Thư trước nửa đời sống khổ dưới tay kế mẫu cay nghiệt, nhưng được linh hồn mẫu thân nơi chín suối phù hộ, nên công tử nhà Thủ Phụ để mắt tới.

Cố Thanh đại nhân không chỉ có gia thế tốt, tài học cũng hơn người, 17 tuổi đã đỗ Thám Hoa, qua 4 năm đã đạt đến vị trí văn quan ngũ phẩm.

Dưới triều Đại Chiêu, văn quan quý giá, cùng phẩm cấp nhưng giá trị hơn võ quan nhiều.

Haiz, đại ca ta thật chẳng so bì được.

Dù ta đã thấy ánh sao trong mắt huynh ấy, nhưng huynh ấy vẫn chỉ đứng xa xa Kiều tiểu thư, không ngừng trấn an rằng người Cố phủ sẽ đến ngay.

Nhưng người đến chỉ là một lão ma ma và một tiểu nha hoàn.

Lão ma ma rơi lệ nói: “Tiểu thư, bên Cố gia phát hiện muộn, Cố công tử và vị Triệu tiểu thư kia đã động phòng, Cố gia nói, e là không đổi lại hôn sự được.”

Tiểu nha hoàn lanh miệng kia lập tức mắng: “Mấy kẻ giết ngàn đao trong phủ, nghe Cố gia không cưới tiểu thư nữa liền vác của hồi môn về, chẳng thèm tới đón tiểu thư, chúng ta phải làm sao đây, thật sự quay về Kiều phủ ư? Quay về rồi, ai biết lần sau tiểu thư sẽ bị gả cho hạng người bẩn thỉu nào chứ!”

Đến lúc này nương mới hiểu ra, bà ấy phất tay cho gia nhân lui ra, bà ấy chưa quen việc sai bảo người, phải ngừng lại một lúc mới định mở lời, thì vị cô nương kia đã cất tiếng trước.

Tẩu ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đại ca ta, giọng hơi run nhưng ẩn chứa một sức mạnh, một ý chí muốn tranh đấu vì mình.

Tẩu ấy nói: “Tống công tử, chuyện đã lỡ rồi, chàng có nguyện lấy sai thành đúng mà cưới ta không?”

Mãi rất lâu sau này đại ca mới kể cho ta, khi huynh ấy vén khăn trùm thấy tẩu tẩu, tưởng chừng mình cưới được tiên nữ, vậy mà vừa liếc mắt một cái đã bị người ta xô tan mộng đẹp.

May sao lão Thiên gia có mắt, lại cho huynh ấy thêm một cơ hội.

Vì thế, đáp án của huynh ấy, tất nhiên chỉ có thể là đồng ý.

3

Đêm ấy quả thực hỗn loạn, đợi sắp xếp người Triệu gia cùng của hồi môn sang Cố phủ xong xuôi, động phòng mới được bắt đầu lại.

Nương thấy dáng vẻ ngốc nghếch của đại ca, lại kéo ta ngồi xổm dưới khung cửa sổ nghe lén.

Ta ngồi chồm hổm đến tê cả chân mới nghe được hai khúc gỗ trong phòng cất lời câu đầu tiên.

Đại ca nói: “Nàng… nàng nếu không tình nguyện, ta sẽ ra trường kỳ ngủ, ta hiểu mà, ta là kẻ thô lỗ, không giống các người.”

Tiểu thư Kiều Sơ Cẩn không đáp, qua một lúc lâu mới vang lên một tiếng “chụt”, nghe hệt như lúc ta thường hôn mèo con.

Rồi tẩu ấy cũng lắp bắp khẽ nói: “Vậy… vậy giờ chàng hiểu ta có tình nguyện hay không rồi chứ?”

Đại ca hiểu không thì ta không rõ, nhưng nương nhất định hiểu, bà ấy kéo ta đứng dậy, đi xa một chút liền cười ha ha: “Tốt, tốt quá, cưới được nàng dâu này thật hay, đại ca con lớn tướng thế mà chẳng lanh lẹ bằng một cô nương.”

Nương vui vẻ, ta cũng vui vẻ, nhưng mới đi chưa được hai bước, chúng ta liền nghe thấy những lời chẳng mấy dễ chịu.

Đó là hai người theo hồi môn bên cạnh tẩu tử.

Nha hoàn tên Thuý Hoàn chu miệng nói: “Tiểu thư đúng là mệnh khổ, Cố công tử phong nhã ra sao, giờ lại ghép cho một gã thôn dã chân lấm tay bùn.

Bà coi phủ họ thế này lộn xộn biết bao, vừa rồi vào bếp, ngay cả nước nóng dự trữ cũng không biết chuẩn bị, chúng ta còn phải tự đi đun.”

Đào ma ma quát: “Vô phép, cái gì mà ‘phủ họ’, sau này đây cũng là phủ của tiểu thư, công tử, lão phu nhân, cùng cô nương đều là chủ tử của chúng ta, ngươi giữ miệng cho tốt, chớ gây họa cho tiểu thư.”

Mắng xong, bà lại thở dài: “Còn biết làm sao, tiểu thư ngay cả một rương hồi môn cũng không có, đây chính là nhược điểm lớn nhất, về sau ăn mặc đều trông cậy vào người ta, đến lời nói cũng chẳng có khí thế.”

Ta muốn nói họ sai rồi, đại ca ta đã hứa không để tẩu tử khổ sở, nhà ta giờ có tiền, đủ nuôi ăn mặc.

Nhưng nương không cho ta nói, bà ấy kéo ta về phòng, nửa đêm thức đếm vàng.

Số vàng ấy là do đại ca cho.

Đại ca bảo từ lúc làm tiên phong, sau mỗi lần thắng trận, Đại Tướng quân sẽ dựa công lao mà chia cho họ vật cướp được từ địch, huynh ấy không hiểu ngọc ngà châu báu, chỉ đổi lấy vàng ngang giá.

Hôm nương mới đến, huynh ấy đã chuyển hết số vàng ấy vào phòng nương, vì nương từng nói, kiếp này mà được nằm trên vàng thì bà ấy cũng mãn nguyện.

Đại ca nhớ tâm nguyện ấy, nên tích cho bà ấy thật nhiều, thật nhiều vàng.

Nương chia số vàng làm ba phần, chỉ vào một phần nói với ta: “Phần này để dành cho con làm của hồi môn, ta nhìn ra rồi, người kinh thành coi trọng điều này lắm, nữ tử mà không mang đủ của để ăn cả đời thì sẽ bị người ta xì xào, con nhìn tẩu tử con kia, gia thế so với đại ca con còn tốt hơn nhiều mà cũng vì hồi môn không đủ mà lo sợ bị nhà ta chê cười.”

Chương tiếp
Loading...