GẢ NHẦM

Chương 2



Ta rất thích vị tẩu tử này, nhưng ta càng thích đại ca hơn, nghe thế ta liền không vui: “Đại ca con tài cán cũng chẳng tệ đâu, huynh ấy tuy có hơi đen, nhưng tướng mạo rất tuấn tú, từ bé nữ tử trong thôn đã thích vây quanh huynh ấy.

Huynh ấy văn chương thì không được, nhưng nương cũng thấy rồi mà, sáng sớm huynh ấy múa đao trong sân thật đẹp, nha hoàn nhìn đến thất thần.”

Nương cười hì hì: “Đó là nhi tử ta, sao lại kém được.”

Rồi bà ấy chỉ vào hai phần vàng còn lại: “Hai phần này, một phần cho đại ca con, một phần dùng cho chi tiêu hằng ngày, nương muốn giao cả cho tẩu tử con quản để con bé an tâm, con thấy sao?”

Ta gật đầu: “Vốn cũng là huynh ấy liều mạng kiếm về, giao cho tẩu tử quản là phải.”

4

Sáng sớm ngày thứ hai, tẩu tử cung kính dâng trà cho nương, lại đưa cho nương một chiếc mạt ngạch, đưa cho ta một túi hương, tẩu ấy áy náy nói: “Vật mọn này thô sơ, mong nương và muội muội đừng chê.”

Theo lễ nghi, trước khi xuất giá tân nương phải thêu vật tặng cho người nhà chồng, nhưng toàn bộ hồi môn đã bị Kiều gia vác đi, ngay cả y phục thay đổi cũng phải sai người mua, lấy đâu ra mạt ngạch và túi hương?

Đại ca đỡ tẩu ấy ngồi, xót xa giải thích: “Đây là do Cẩn Nương thêu suốt đêm qua, nàng ấy nói đã mất hết lễ nghi, có thể bù đắp thì phải cố gắng.”

Chúng ta nhìn kỹ, bọng mắt tẩu ấy quả nhiên một mảng xanh tái.

Nương nói đúng, trong lòng tẩu tử không yên, nên tẩu ấy không dám để sai sót thêm chút nào.

Ta vội nắm tay tẩu ấy: “Gì mà muội muội chứ, không phải gọi là muội muội, sau này tẩu tử cứ gọi ta là Tiểu Chi như đại ca, tay tẩu khéo thật, con bướm trên túi hương như sắp bay ra, chứ ta thì chẳng biết xếp mũi kim.”

Giữa mày mắt tẩu ấy lộ ra chút thư thái, như đã tìm được việc để làm: “Nếu muội muốn, chúng ta có thể cùng luyện.”

Nương ngắt lời: “Đâu có được, thê của Đại Thụ, qua ba ngày về lại nhà mẹ đẻ, con phải quán xuyến việc nhà, lấy đâu ra thời gian chơi đùa với con nít.”

“Nương muốn con quản lý nhà cửa sao ạ? Vậy sao mà được, con còn trẻ, phải học thêm từ trưởng bối, chuyện này có vẻ hơi quá sức rồi ạ.”

Tẩu tử sợ hãi từ chối, như thể việc ấy khó lắm.

Nương nhét chìa khóa vào tay tẩu ấy: “Con cứ coi như giúp bà già này, họ cứ đưa hết khoản này khoản kia đến cho ta, ta chẳng biết chữ nhiều, xem không hiểu, phiền muốn chết.

Nào, chìa khóa khố phòng giao cho con, rảnh thì kiểm lại.”

Trong khố phòng là số vàng nương đem vào, cộng thêm lễ vật qua lại với những võ quan khác.

Đến khi thấy nương nghiêm túc, ngay cả đại ca cũng nắm tay tẩu ấy, bảo tẩu ấy nhận, lúc này tẩu tử mới cầm chìa khóa, trịnh trọng hứa: “Con xin hứa, nhất định khiến mỗi khoản chi trong nhà đều minh bạch, không phụ sự tin tưởng của nương.”

Chiều hôm đó, tẩu ấy không màng đến tân lang mới cưới, dẫn Đào ma ma và Thuý Hoàn chui vào khố phòng, cặm cụi ghi chép.

Nương sợ họ nóng, bảo ta mang chút canh đậu xanh đến, ta vừa đến cửa đã nghe thấy miệng lưỡi Thuý Hoàn líu lo, nhưng lần này là những lời nói tốt đẹp: “Thật không ngờ, lão phu nhân rộng rãi quá, giao quyền quản lý nhà cửa luôn, nhà ai mà lão thái quân chẳng nắm giữ trong tay, bắt con dâu hầu hạ đến già mới nhường, tiểu thư ơi, công tử cùng người nhà tin tưởng người đấy.”

Tẩu tử không nói, nhưng trên mặt tẩu ấy là nụ cười không còn rụt rè như ban sáng, mà là vững vàng, nhìn vào khiến lòng người an tâm.

Thật tốt, tẩu ấy đã hiểu ý nương.

Ta thò đầu vào nói: “Tẩu tử, ta mang canh đến cho tẩu, tiện thể nói đỡ cho đại ca ta một câu, số vàng bạc này gác lại một chút cũng không chạy mất, tẩu để ý đến huynh ấy đi, huynh ấy cứ vòng qua cổng viện đã mười lượt rồi.”

Tẩu tử không biết là bị dọa hay vì xấu hổ, mặt đỏ bừng, không đáp, chỉ vẫy tay: “Tiểu Chi đến rồi thì giúp tẩu tử một tay, muội 13 rồi, cũng nên học dần thôi.”

Haiz, định giúp đại ca, ai ngờ ngay cả bản thân cũng bị lôi vào.

5

Tẩu tử bận rộn lo liệu nhiều việc nên lễ vật hồi môn tẩu ấy cũng chẳng kịp chuẩn bị, đều là đại ca ta lo, chúng ta còn định đem theo sính lễ đã rút về từ Triệu gia cùng mang qua.

Triệu gia và đại ca ta vốn có duyên cớ sâu xa, sính lễ chúng ta vốn đã hậu hĩnh, nhưng nương nghĩ tới cử chỉ của Kiều phủ, bèn thêm một ít nữa, bà ấy muốn cho tẩu tử được nở mày nở mặt.

Nào ngờ đến cửa Kiều phủ, chúng ta còn chẳng được bước vào đại môn.

Kiều gia sắp xếp mấy hàng gia đinh đứng chặn ở cửa, không một chủ nhân nào ra tiếp, chỉ có một gã quản gia đứng trước cửa lớn tiếng: “Đại Chiêu triều ta văn võ không thông hôn, cuộc hôn nhân này Kiều gia không thừa nhận, Đại tiểu thư, nếu người còn chút khí tiết, ắt nên trở về nhà, gia đình tự khắc nuôi ngươi trọn đời.”

Phi, về nhà thì ngoài vào ni cô am ra, còn chốn nào tốt hơn?

Khó trách nương chẳng nề hà lễ nghi mà bảo ta theo tới, bà ấy nói đại ca dẫu sao cũng là nam nhân, hơi bất tiện, vạn nhất kế mẫu của tẩu tử dở trò, ta phải che chở tẩu tử, có gây họa cũng không sợ, vì chúng ta là kẻ quê mùa, không biết lễ nghĩa mới là bình thường.

Ta sải bước định lao ra, nhưng bị đại ca túm gáy kéo lại.

Huynh ấy đặt ta ra phía sau, rồi tiến lên nói to: “Văn võ không thông hôn ư? Ta nghe nói hôm trước phu nhân Cố gia vào cung bẩm lên Thái hậu nương nương, lúc ấy Hoàng thượng cũng có mặt, Thánh thượng còn cười vui, khen đây là lương duyên trời định, một kẻ nô tài thấp hèn như ngươi cũng dám nghi ngờ thánh ý sao?”

Tẩu tử ngạc nhiên nhìn đại ca, ta cũng tròn mắt kinh ngạc, đây là đại ca ta ư? Huynh ấy nói hay như vậy, trước cánh cửa một đại quan như phủ Thượng Thư mà huynh ấy chẳng sợ chút nào.

Hơn nữa lời huynh ấy nói thật hữu hiệu, vừa dứt, trong Cố phủ một nam nhân bước ra, tẩu tử thấy ông ta liền bước tới hành lễ, gọi một tiếng “phụ thân”, đại ca cũng tiến lên gọi “nhạc phụ”.

Kiều đại nhân kia phất tay: “Bản quan không gánh nổi tiếng nhạc phụ ấy, hôn sự này không có bà mối, không sính lễ, Kiều gia ta không nhận, ngươi cũng đừng lôi Cố gia ra nói.

Nam nhi có trách nhiệm là chuyện tốt, nhưng nữ nhi nhà ta, nếu nó hiểu chút lễ nghĩa liêm sỉ, hẳn ngày đó nên về nhà, chứ đâu phải thật sự xuất giá!”

Lúc này ta chẳng còn trừng mắt nổi, lượng thông tin hôm nay quá lớn, dẫu ta còn nhỏ cũng hiểu, người cha này giữa chốn đông người nói vậy chính là bức tẩu tử ta đến chỗ chết.

Tẩu tử cứ đứng lặng im, mắt chẳng đỏ, nhưng ta lại thấy tẩu ấy càng đáng thương, hẳn vì thường xuyên bị đối xử như thế nên chẳng lạ gì.

Người xung quanh bàn tán xì xào, ta bước đến cạnh tẩu ấy, khẽ ôm tẩu ấy, nhỏ giọng: “Tẩu tử chớ sợ, giờ tẩu có gia đình, chúng ta sẽ che chở tẩu.”

Người vừa rồi không khóc, nghe xong lại rơi một giọt lệ trên mặt ta.

6

Đại ca thấy tẩu tử rơi lệ, giọng liền pha giận dữ: “Kiều đại nhân nói vậy thật khó hiểu, hôm chúng ta thành thân đã bái đường đường hoàng, nương tử của ta lúc đó chờ đại nhân đến làm chủ cho nàng ấy, nhưng quý phủ chỉ lo vội vã đem của hồi môn về, không một ai tới đón nữ nhi mình.

Một cô nương mới 18 tuổi, bái sai đường, phụ mẫu không quản, ngoài học theo Cố đại nhân lấy sai làm đúng, nàng ấy còn có thể làm sao được nữa?”

Đại ca vừa dứt lời, những kẻ trỏ trỏ tẩu tử chợt bừng tỉnh: “Đúng vậy, tân nương còn nhỏ, đâu biết xử lý thế nào, chẳng qua đành bắt chước mà thôi, Kiều gia nếu thật sự không muốn hôn sự này thì ngày đó phụ mẫu phải đến đón nàng về chứ!”

“Chẳng phải đã nói đó, chỉ lo của hồi môn, đáng thương thay, nghe nói Kiều Cố phủ kế mẫu, quả nhiên có kế mẫu thì có kế phụ.”

“Các ngươi không hiểu rồi, tân nương vốn gả cho Cố gia, để giữ thể diện, của hồi môn nhất định phải thật nhiều, kế mẫu làm sao không đau lòng, vừa nghe gả nhầm liền sốt ruột mang về!”

 …

Bị vây quanh mắng mỏ, Kiều lão đầu nhất thời sững sờ, không đáp lại được.

Đúng lúc ông ta sững sờ, trong đám đông một nam tử trung niên bước ra, nổi giận nói với Kiều đại nhân: “Ngươi đối xử với nữ nhi muội muội ta như thế sao? Nó thành thân mà không mời bên cữu gia chúng ta, chúng ta nhận tin vội vã tới, vừa khéo chứng kiến cảnh này, nếu không còn chẳng biết cháu gái ta khổ sở đến đâu.”

Ta mừng rỡ lay tay tẩu tử, đại ca dù sao cũng là vãn bối, nhưng thân cữu thì khác, cữu gia có thể lên tiếng về hôn sự của tẩu tử.

Chỉ thấy vị cữu cữu ấy phất tay, từ trong đám đông có hơn chục thiếu niên mang lễ vật buộc lụa đỏ, ông ấy quay về hướng đại môn Kiều phủ hô: “Ngươi không nhận chàng rể này, ta nhận! Ngươi không cho hồi môn, ta cho!

Hiếu thuận phải có điều kiện là trưởng bối làm tròn trách nhiệm, ngươi làm phụ thân kiểu ấy, cháu rể ơi, về sau đừng bước vào cửa Kiều gia nữa, ta sẽ cùng ngươi luận mối thân gia.”

Đại ca thuận thế tiếp lời: “Chư vị hương thân đã nghe, chính Kiều phủ không nhận đứa con rể nghèo này, nương tử ta gả cho ta liền là người nhà ta, chẳng phải nàng không hiếu thuận, mà vì phụ thân nàng ấy trước đã không cần phần hiếu thuận đó, vậy nên chúng ta nghe lời Kiều lão gia, từ nay không bước chân đến cửa.”

Nói xong, huynh ôm quyền thi lễ, cùng cữu cữu của tẩu tử quay đầu đi về.

Kiều lão đầu phía sau còn la: “Nhà mẹ đẻ của nó chỉ có một đứa con gái, nó lấy đâu ra cữu cữu?”

Nhưng đúng lúc ấy, ban nhạc hỉ do cữu cữu mời tới bắt đầu thổi gõ, át mất lời ông ta, mọi người đều nhìn Kiều phủ với ánh mắt khinh thường, rồi theo tiếng nhạc hân hoan cùng chúng ta rời đi, nhìn thật sự giống cảnh tiễn tẩu tử về nhà chồng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...