Gánh Hoành Thánh Phùng Nữ Tử
Chương 1
1
Sau khi rời khỏi Hầu phủ, ta quay trở về Tây Nhai.
Tây Nhai vẫn giữ nguyên nét quen thuộc xưa cũ, với hơn chục cửa tiệm nằm san sát nhau.
Các ông bà lớn tuổi trong khu vẫn tụ tập lại thì thầm to nhỏ, nhiều chuyện như thuở nào.
Nhưng Tây Nhai cũng đã có vài thay đổi.
Như là bà Vương hàng xóm khi xưa đã qua đời vào năm ngoái, giờ chỉ còn lại một nấm mồ nhỏ.
Ta thắp cho bà một nén nhang, rồi buông tiếng thở dài.
Mấy năm trôi qua, cảnh vật vẫn còn đây, nhưng người thì đã đổi thay.
Giống như bà Vương vậy.
Và cũng như ta với Tề Sùng.
Vài người nhiều chuyện nhìn thấy ta, liền nói giọng mỉa mai: "Ồ, Phượng Hoàng nhà họ Phùng quay lại rồi à? Sao thế, lại bị bỏ rơi à?"
Ngày Tề Sùng cưới ta, đám cưới rình rang khắp mười dặm, chiêng trống vang trời.
Vài nhà muốn kết thân với Tề Sùng, nhưng đều bị hắn thẳng thừng từ chối.
Đến giờ họ vẫn còn căm ghét chuyện ấy.
Lan Thúy, người đã theo ta suốt năm năm, không nhịn được liền nhặt mấy viên đá nhỏ ném về phía họ, khiến họ hốt hoảng kêu la.
Ta chẳng buồn để ý, mà giăng chiếc biển bán hoành thánh năm xưa ra.
Tấm biển màu xanh lục sẫm, chất vải đã cũ kỹ.
Phía trên dùng bút son viết dòng chữ: **Phùng Thị Hoành Thánh**.
Ta tìm người viết lại, đổi thành **Song Lan Hoành Thánh**.
Chữ "Lan" là của Lan Thúy, còn "Song" là của Phùng Song – chính là tên ta.
Từ đây, ta và Lan Thúy chính là người một nhà.
Ta cúi người chào các ông bà lớn tuổi trong khu:
"Nhờ ơn các vị đã chăm sóc cho Song Nương bấy lâu, hôm nay quán hoành thánh của Song Nương lại mở cửa, mong các vị ủng hộ ạ."
Các ông bà chưa từng thấy ai vừa dọa vừa lễ phép như ta, chỉ biết lầm bầm đôi lời.
Ta cũng không buồn để tâm, liền treo tấm biển lên trước quán.
Lan Thúy hé miệng cười tươi, ngồi trên ghế như một vị tiểu thần đáng yêu nhưng cũng đầy khí phách.
Lan Thúy nói rằng đó là để những yêu ma quỷ quái không dám lại gần, đặc biệt là những ông bà lớn tuổi mang trong mình ý đồ xấu xa.
Ta chỉ biết cười bất lực, rồi quay người đi trộn nhân hoành thánh.
Ở kinh thành, hầu hết các quầy hàng chỉ bán nhân thịt và nhân rau tề thái, còn ta thì bán đến sáu loại nhân.
Nhân trứng bách thảo, nhân thịt, nhân rau tề thái, thậm chí còn có thể kết hợp vài loại nhân với nhau.
Mẹ ta ngày xưa cũng làm như vậy.
Dù đã năm năm trôi qua, hoành thánh do ta làm vẫn giữ nguyên hương vị như trước.
Lan Thúy vừa trợn mắt nhìn, vừa lớn tiếng rao: "hoành thánh — hoành thánh — hoành thánh ngon đây!"
Thế nhưng, cho đến khi trời tối, quán của ta vẫn không có một vị khách nào ghé qua.
Chỉ có một đứa trẻ ăn mày xuất hiện.
2
Đứa trẻ ăn mày trông chỉ khoảng sáu bảy tuổi, đầu tóc bù xù, mặt mũi lem luốc, bước đi khập khiễng. Đôi giày rách rưới lộ cả mấy ngón chân, quần áo mỏng manh, lỗ thủng chỗ này chỗ kia khiến cơn gió lạnh lùa vào, làm người nó run lên bần bật, răng va vào nhau lập cập.
Đứa nhỏ gầy guộc đến mức ta nhìn thấy rõ cổ tay trơ xương, nếu còn đói thêm vài ngày nữa, có lẽ xương cốt sẽ nhô ra rõ ràng.
Bà Triệu Lão Tái đứng gần đó, bịt mũi đầy khinh bỉ: "Đứa ăn mày này ở đâu chui ra vậy? Cút đi chỗ khác!"
Đứa bé xoay người, lặng lẽ đi về phía một gốc cây lớn.
Nó ôm chặt lấy thân mình, cuộn tròn lại với hy vọng sẽ giữ ấm được đôi chút.
Nhưng bà Triệu vẫn không buông tha, cầm cây chổi lên định xua đuổi: "Phì! Đồ xui xẻo! Đừng có đứng đây cản trở vận may của lão nương!"
Đôi mắt của đứa trẻ trống rỗng, như thể đã quá quen với sự khinh miệt này. Nó không cãi lại, từng bước từng bước lặng lẽ rời đi, trông thật vô hồn và mệt mỏi.
Lan Thúy cảm thấy khó chịu vô cùng.
Ta thì khẽ thở dài, lòng không nỡ bỏ mặc, cuối cùng quyết định đuổi theo.
"Ngươi đứng lại!"
Đứa trẻ quay đầu nhìn ta.
Ta cố gắng bắt chước dáng vẻ của kẻ ngang ngược.
"Lúc nãy ngươi đứng trước gốc cây đó, chắn lối nhà ta, vì vậy ngươi phải bị phạt."
Giọng nó khàn khàn, từng từ thốt ra như cứa vào cổ họng: "Ta không có tiền."
Ta hống hách nói: "Vậy thì ngươi phải làm lao công cho ta!"
Đứa trẻ cứng người lại, một lúc lâu không động đậy.
Có lẽ nó đang nghĩ, làm sao lại có người mặt dày đến mức này.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn thật thà đi theo ta.
——Ta cầm trong tay cái vá lớn, có thể đánh bay người ta.
Ta nhanh chóng làm vài bát hoành thánh.
Mỗi loại nhân một bát.
Vỏ hoành thánh mỏng như giấy, nhân lại vàng óng, cho vào nồi nước sôi, chẳng bao lâu liền có thể vớt ra.
Thêm chút tôm khô, rong biển, rau cải, cắn một miệng, tươi ngon, đầy nước, thực sự là tuyệt phẩm thực ẩm.
"Ăn đi! Nếu hôm nay ngươi không ăn hết, ta sẽ bắt ngươi báo quan!"
Tiểu khất (đứa trẻ ăn mày) cái ngẩn ra một hồi.
Hắn nhìn vào hoành thánh, vành mắt dần dần đỏ lên, những giọt nước mắt tuông rơi xuống bàn, thật đáng thương.
Tim ta tan chảy xúc động.
Lan Thúy không biết từ lúc nào đã rút ra một con dao: "Nhanh lên, ăn cho hết! Tiểu thư của chúng ta cho ngươi ăn, ngươi nhất định phải ăn, nếu không ta sẽ chém ngươi!"
Đứa trẻ lập tức nâng bát lên, ăn lấy ăn để.
... Nói thật, thật là mất mỹ quan!
3
Ta dẫn đứa trẻ về nhà.
Mọi người trong gia đình tụ lại một chỗ, xì xầm nói xấu về ta.
Họ bàn tán: "Người vợ quý của nhà họ Phùng đang yên đang lành lại không chịu, lại muốn quay về bán hoành thánh, ta thấy chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì xấu hổ, nên khiến phu quân thất vọng!"
"Đúng vậy đúng vậy, phu quân lúc trước vì ả mà ngay cả xương sống cũng gãy, ả sao lại có thể làm điều phụ bạc như vậy?"
"Hôm nay ả còn nhặt được một tên khất cái, hừ, với tính tình lẳng lơ của ả, chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì!"
"......"
Lời lẽ xì xầm bên tai, ta giả vờ không biết.
Lan Thúy không chịu nổi, cầm kéo ra chửi nhau với họ.
Đứa trẻ nhỏ giọng nói: "Tỷ tốt hơn là đừng dẫn đệ về, họ sẽ cười nhạo tỷ."
Ta khom người, đánh trống lãng.
"Tại sao trán của ngươi lại bị thương?"
Tiểu khất: "Có người đánh đệ, khất cái cũng có người đánh đệ, đệ sợ quá, nên chạy ra ngoài."
Ta mỉm cười.
"Đó là vì ngươi may mắn, nên họ mới đánh ngươi. Nếu không phải thức ăn của ngươi nhiều nhất, thì tại sao họ lại đánh ngươi? Nói thẳng ra, họ đều ghen tỵ với ngươi."
"Mẫu thân ta nói, chúng ta bán hoành thánh thì rất thích cầu may, nếu ngươi ở bên cạnh ta, chẳng phải chính là phúc khí của ta sao?"
"Cho nên, nói cho cùng, ta vẫn phải nhờ vào vận may của ngươi đấy."
Tiểu khất không nói gì.
Ta lại nói: "Ta biết làm rất nhiều món ngon, ngoài hoành thánh ra, ta còn biết làm thịt sốt chua, vịt xé trộn, sườn chiên giòn, vịt nướng, gà nướng, ngỗng con nướng, thịt gà, thịt vịt và thịt heo ướp."
Như đang dỗ trẻ con, ta hỏi: "Ngươi thật sự không muốn theo ta về sao?"
Cuối cùng, tiểu khất cũng có phản ứng.
Nước mắt lăn dài trên má.
Hắn nói: "Đi!"
Lòng ta xúc động.
Có lẽ hắn thực sự là phúc khí của ta, trở về ngày đầu tiên ở Tây phố, ta lại có thêm một thành viên trong gia đình.
Ta đặt tên cho hắn là Phùng Xuân.
Phùng Xuân, "gặp xuân", như cây cối gặp được mùa xuân.
Hắn rất thích cái tên này, lặp đi lặp lại trong miệng vài lần.
Lan Thúy đun ba thùng nước nóng cho hắn tắm, ta mua cho hắn vài bộ quần áo mới, giày mới và tất mới.
Phùng Xuân tắm sạch sẽ, lộ ra diện mạo thật của mình.
Hắn hơi gầy, nhưng lại rất thanh tú.
Ta trêu ghẹo: "Tiểu Xuân sau này nhất định phải học chữ, đoán chừng có thể thi đỗ Trạng Nguyên."
Phùng Xuân bĩu môi, thấy rưng rưng nước mắt, Lan Thúy lập tức dùng tay che miệng hắn.
"Không được khóc! Ăn cơm!"
Phùng Xuân chớp chớp mắt, ú ớ hai tiếng.
Đến khi Lan Thúy buông tay, hắn lập tức khóc to hơn.
"......"
Thằng nhóc này thật là!