Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Gánh Hoành Thánh Phùng Nữ Tử
Chương 2
4
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Phùng Xuân đã tỉnh dậy.
Ta nói rằng ta sẽ đi gói hoành thánh, Phùng Xuân nói hắn cũng muốn đi.
Ta đương nhiên không từ chối, đồng ý cho hắn đi cùng.
Nhưng chưa tới tiệm, hắn đã do dự không dám tiến vào.
Lan Thúy giọng lớn, tức giận nói: "Làm gì vậy! Còn không đi sao!"
Phùng Xuân do dự mãi, cuối cùng mới dám bước vào.
Ta xoa đầu hắn, thở dài không lời.
Ta biết, hắn sợ.
Hắn sợ phải nhìn thấy ánh mắt khác thường của người khác, sợ nghe thấy những lời bàn tán như hôm qua.
Nhưng hiện tại, hắn đã là người nhà của ta, cần gì phải sợ nữa chứ?
Ta nấu hai bát hoành thánh cho cả hai, lại nấu một nồi mì nước trong.
Mì nước nhỏ vài giọt dầu hành vào, nước dùng vàng rực, sợi mì dai và mịn, ăn một miếng, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ta còn đặc biệt chiên một vài quả trứng.
Bề mặt trứng chiên vàng giòn, bên trong mềm mại thơm ngon, quyện với nước dùng, nói không nên lời hương vị tuyệt vời.
Ta hỏi họ: "Có ngon không?"
Cả hai đều gật đầu liên tục.
"Ăn no thì tốt, ăn no rồi, Tiểu Xuân có thể giúp ta thu hút nhiều khách hơn."
Phùng Xuân cúi đầu, vẻ mặt ngại ngùng.
"Nhưng... không ai thích khất cái..."
Ta nghiêm túc nhìn hắn, kiên định nói: "Ngươi hãy tin ta, ngươi có thể thu hút rất nhiều khách cho ta."
Phùng Xuân mím môi không nói gì.
Ta nhẹ cười, véo má hắn, thầm nghĩ, ít thịt thật, đúng là làm người ta khó chịu, phải chăm sóc cho thật tốt.
Một nén hương trôi qua, không có một khách nào.
Tiệm bánh của bà Triệu đối diện đông đúc khách ra vào.
Một giờ trôi qua, vẫn chưa có một vị khách nào.
Bà Triệu còn có thời gian rảnh rỗi đến thở dài một tiếng.
"Ôi, một người vợ bỏ chồng, một nha hoàn, một khất cái, mà cũng muốn khách đến ăn? Thật là mơ mộng!"
Ánh mắt Phùng Xuân càng lúc càng ảm đạm.
Nhưng ngay lúc đó, ba bốn người đàn ông to lớn bước vào.
Họ đẩy bà Triệu ra, trực tiếp gọi mười bát hoành thánh.
Ta mỉm cười, ra hiệu cho Phùng Xuân.
Ánh mắt Phùng Xuân sáng lên, vội vàng chạy tới tiếp đãi khách.
Làm ăn mà, có một người khách ghé thăm, thì sẽ có người thứ hai, thứ ba, và nhiều người sẽ kéo đến.
Tiệm bánh của bà Triệu ngày càng vắng vẻ, trong khi tiệm hoành thánh của ta lại đông đúc khách.
Có cả những người đàn ông vạm vỡ mà ta mời đến giả vờ là khách, còn có những cô gái bán thêu thùa cùng phố, và một số hàng xóm quen mặt mà ta không thể nhớ tên.
Họ phần lớn gọi hai ba bát hoành thánh, khi Phùng Xuân mang bát ra, đều mỉm cười khen: "Đứa trẻ này thật nhanh nhẹn."
Phùng Xuân ngại ngùng cúi đầu, nhưng ánh mắt lại lấp lánh.
Lan Thúy bĩu môi, lại gần bên ta thì thầm: "Sao không ai khen ta?"
Ta xoa đầu Lan Thúy: "Lan Thúy là giỏi nhất."
Lan Thúy "hê hê" cười vui vẻ.
Cười hai tiếng, đắc ý vô cùng.
Khi thực khách ra về, ta không quên lời cảm ơn.
Họ vẫy tay, hòa vào đám đông.
Ta mỉm cười, thật tốt biết bao.
Ta và mẫu thân đã sống ở Tây phố mười lăm năm, có bà Triệu thích buôn chuyện, đương nhiên cũng có những người dân tốt bụng và chất phác.
May mà Tây phố không hề thay đổi.
Ta cũng chưa từng thay đổi.
5
Phùng Xuân là một đứa trẻ may mắn.
Về đến nhà, ta liền nói: "Lan Thúy và Tiểu Xuân đều là bùa hộ mệnh của ta, nên hôm nay việc buôn bán mới tốt như vậy."
Lan Thúy ưỡn ngực, rất tự hào.
Phùng Xuân cũng vui, nhưng hắn khá trầm tính, chỉ vui vẻ ăn thêm hai bát cơm.
Thịt heo chiên trộn cơm, hắn nói rất ngon.
Thời gian trôi qua từng ngày, lượng thực khách đến tiệm hoành thánh của chúng ta ngày càng đông.
Rượu ngon không sợ ngõ sâu, hoành thánh nhà ta hương vị tuyệt hảo, phần ăn nhiều, mọi người truyền tai nhau, tiếng tăm tự nhiên cũng được củng cố.
Bà Triệu lại không hài lòng, cứ ba ngày hai bữa lại nằm dài trước cửa tiệm, không phải chửi cha thì chửi mẹ, còn chuyên môn chĩa mũi vào Phùng Xuân mà chửi.
"Một tên khất cái dơ bẩn như vậy, các người không sợ bị lây bệnh, mà còn dám ăn hoành thánh nhà nó!"
Lần này, Phùng Xuân không nhẫn nhịn bà Triệu.
Hắn học theo Lan Thúy, cầm kéo lao ra ngoài.
Bà Triệu hoảng sợ đến mức chạy mất dép, nhưng vẫn không quên nhổ một bãi nước bọt vào cửa.
Phùng Xuân hỏi ta: "Cái cách làm của đệ như vậy, có tốt không? Một người bình thường, sao lại cầm kéo dọa người ta?"
Ta vừa định an ủi hắn.
Lan Thúy lại trợn mắt, ngẩng cao cổ quát hắn: "Tiểu quỷ kia có ý gì! Ngươi nói ta không phải người bình thường sao?!"
... suýt nữa ta quên, Lan Thúy đúng là một cô gái đặc biệt. (Bà Lan Thúy này đanh đá dễ sợ) - Ngưu =]]
Bà Triệu không dám đến gây sự nữa, nhưng lại ở phía sau bôi nhọ ta.
Có lúc bà ta nói ta ngu ngốc, nuôi một nha hoàn không đủ, còn nuôi thêm một tên khất cái.
Có lúc lại nói ta là phu nhân của hầu gia bị bỏ rơi, Tề Sùng đặc biệt cử người theo dõi, những ai đến ăn hoành thánh nhà ta rồi cũng sẽ phải vào ngục.
Nghe xong, ta chỉ cười.
Bà Triệu không biết rằng, khi Tề Sùng không còn yêu một người là coi người đó như không tồn tại, làm sao có chuyện chủ động gây sự?
Thế nhưng dân thường luôn sợ quý tộc, quý tộc lại sợ quan, từ xưa đến nay, vẫn luôn như vậy.
Việc buôn bán ở tiệm hoành thánh dần trở nên ảm đạm.
Phùng Xuân và Lan Thúy hàng ngày đếm tiền xu, mỗi ngày lại thở dài.
Hai người không biết đã bàn bạc gì, ra sức chuẩn bị, còn nói họ muốn làm nên chuyện lớn.
Ta không để tâm, chỉ trong lòng nghĩ, hai tên ngốc.
Có lẽ danh tiếng "đại thiện nhân" của ta đã lan rộng, ngày thứ mười trở về Tây phố, khi vừa mở cửa, ta đã thấy một bé gái nằm trước cửa.
Cô bé mặc bộ đồ có phần cũ, nhưng rõ ràng là vải quý.
Cả người bé gái cuộn tròn lại, mặt mũi tím tái vì lạnh.
Có vẻ như có bóng người vội vàng rời đi, ta gọi lớn: "Thật sự không cần sao?"
Người đó run rẩy, rồi vội vàng bỏ chạy.
Ta thở dài, đành phải bế cô bé vào nhà.
Đã nuôi một người thì cũng như nuôi hai người.
Ta hỏi Lan Thúy và Phùng Xuân: "Ta nuôi bé gái này, có được không?"
Lan Thúy nhảy cẫng lên: "Tất cả đều nghe theo cô chủ!"
Phùng Xuân nhìn cô bé vài lần, rồi nói: "Không tốt."
6
Ta ngẩn người, Lan Thúy nghiến răng, như thể đang hỏi làm sao dám nghi ngờ cô chủ nhà mình.
"Tỷ, đệ biết tỷ có lòng tốt, nhưng đệ không muốn tỷ phải vất vả quá. Đệ cũng có thể làm hoành thánh, cũng có thể kiếm tiền, vậy bé gái này để đệ nuôi, có được không?"
"Cuộc đời chỉ bán hoành thánh thì làm sao được? Đệ phải học hành, Lan Thúy cũng phải học hành."
Lan Thúy liên tục lắc đầu, còn nắm tay ta lắc lắc: "Tiểu thư, tiểu thư tốt bụng, Lan Thúy sắp mười lăm tuổi rồi, đâu có lý nào mười lăm tuổi lại đi học!"
"Muội thích bán hoành thánh, Phùng Xuân cũng thích, tỷ hãy để chúng ta được làm nhé!"
Ta liếc nhìn Phùng Xuân, hắn cũng gật đầu mạnh.
Ta bất đắc dĩ, thôi được, hai kẻ ngốc này.
Ta quay đi, tạm thời không nhắc đến chuyện này.
Bé gái khoảng một hai tuổi, như viên bánh trôi, tai có một vết bớt, hình lưỡi liềm, thật là dễ thương.
Khi tỉnh dậy, ta hỏi muội tên gì, nàng ấp a ấp úng mới phát ra được một hai chữ: "Chiêu... Chiêu."
Lòng ta chợt ấm áp.
Chiêu Chiêu, Phùng Chiêu, cũng là một cái tên rất hay.
Vào ngày mùng 7 tháng 2, ta có thêm một thành viên thứ ba trong gia đình.
Tuy nhiên, bà Triệu vẫn liên tục phê phán, và việc kinh doanh của tiệm Song Lan càng ngày càng tồi tệ.
Cô gái thêu thùa phát hiện ra tiệm có thêm một cô bé, không biết nên vào hay không vào.
Cuối cùng, nàng ngượng ngùng nói: "Phùng phu nhân, không phải chúng ta không muốn giúp chị, chỉ là bà Triệu nói quá đúng, chúng ta nhìn những kẻ nhỏ bé này, đều rất sợ."
Ta dĩ nhiên không trách móc mọi người, trái lại, ta bưng một ít hoành thánh cho nàng, nói: "Này, muội cầm lấy, về nhà nấu ăn đi."
Cô bé không nhận, khi quay đi thì mắt đã đỏ hoe.
Nàng nói rằng người tốt sẽ gặp được điều tốt, tỷ là một người tốt bụng.
Ta cười một tiếng.
Nàng có khác gì người tốt đâu?