GIANG ÁNH LÃNG NGUYỆT

Chương 1



Vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta đã đem lòng yêu một nữ tử như từ trên trời rơi xuống.

Nàng ấy vung kiếm hất tín vật đính hôn giữa ta và chàng xuống hồ.

Chàng lại chỉ nôn nóng chấn dứt quan hệ với ta: “Không sao. Cũng chỉ là món đồ cũ tầm thường, hôn ước chẳng qua là lời nói đùa của hai nhà trưởng bối.”

Bao năm nay, ta luôn nhường nhịn, chiều theo sở thích của chàng.

Thế mà lại khiến chàng quên mất rằng chính chàng đã cầu xin hôn ước, nói rằng dù là ngọc bội hay là ta, chàng đều coi như trân bảo.

Ta khẽ mỉm cười, ném cây trâm phù dung chàng tặng xuống hồ: “Lời hứa miệng dĩ nhiên không thể tính được…”

Đúng lúc ấy, kẻ đầu sỏ trong đám công tử ăn chơi chen vào câu nói của ta: “Đại cô nương nhà họ Giang, nếu bổn gia vớt được ngọc bội của nàng, nàng có nghĩ đến chuyện gả cho bổn gia chăng?”

01

Ta theo trưởng bối ra ngoài lễ Phật nửa tháng, cố về kinh kịp trước lễ trưởng thành của Tần Nghiễn.

Vừa quay trở về lại nghe tin con gái của Bình Tây Tướng quân là Lục Kiều vào kinh chọn hôn phu, ngày ngày cùng Tần Nghiễn cưỡi ngựa bắn cung, đá cầu, dạo chơi tứ xứ, bỏ quên vị hôn thê thanh mai trúc mã là ta sang một bên.

Nghe nói đám công tử bột này còn bày trò cá cược xem khi nào ta bị từ hôn.

Đi ngang Thúy Hồ Hiên, ta tình cờ bắt gặp Tần Nghiễn đang thết tiệc mời bằng hữu chí giao, không khí vô cùng náo nhiệt.

Ta tìm cớ xuống xe ngựa, chạy đến đình hóng mát xem xét.

Tần Nghiễn mời mọi người ra bên hồ ngâm thơ đối câu, chỉ có riêng Lục Kiều từ nhỏ học võ nên không biết đối đáp.

Nàng cũng không hề xấu hổ mà uống cạn chén rượu, khoan khoái muốn tự phạt bằng điệu kiếm vũ.

Tà váy đỏ rực vừa toát lên nét mềm mại của nữ nhi, lại ẩn chứa sự cương nghị của kiếm thuật.

Tần Nghiễn nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng.

Khi thu thế, nàng cong khóe môi, mỉm cười với Tần Nghiễn.

Lục Kiều xoay kiếm rồi hất rơi miếng ngọc bội đeo bên hông Tần Nghiễn xuống hồ nhân tạo.

“Lục Kiều múa kiếm vụng về, mong công tử lượng thứ, ta chưa được chàng cho phép mà tự tiện lấy ngọc bội của chàng, ta sẽ bồi chàng một khối ngọc dương chi tốt hơn.”

Nói rồi, nàng rút một khối ngọc dương chi từ trong áo đưa cho Tần Nghiễn.

Những người còn lại trêu ghẹo: “Lục cô nương không biết đó thôi, miếng ngọc bội vừa bị nàng hất xuống kia là tín vật đính hôn giữa Tần công tử và Đại cô nương nhà họ Giang, lần này e rằng chàng ấy khó xử rồi.”

“Chỉ sợ trong mắt Tần huynh, miếng ngọc đó còn quý hơn nhiều so với món nàng đền.”

“Tần Nghiễn huynh, Đại cô nương nhà họ Giang có lẽ đang đau lòng đấy, sao huynh không nhảy xuống hồ mò lên đi.”

Lục Kiều hỏi Tần Nghiễn về lai lịch ngọc bội.

Tần Nghiễn dùng ngón tay mân mê khối ngọc dương chi của nàng, đầu ngón tay khẽ tái.

Miếng ngọc đính hôn ta tặng chàng đã biến mất, chỉ còn những vòng sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Chàng liếc qua mặt nước, rồi cất tiếng giải thích với Lục Kiều:

“Đừng nghe bọn họ nói bậy, chỉ là món đồ xưa tầm thường không đáng kể.”

02

Ta đi thẳng tới bờ hồ.

Mọi người đều im bặt khi trông thấy ta, có kẻ nhìn ta bằng ánh mắt thương hại, kẻ lại khinh khỉnh cười khểnh.

Chỉ riêng ánh mắt của Tần Nghiễn vẫn luôn chú ý đến Lục Kiều, không hề động đậy lấy nửa phần.

Khối ngọc bội đó chàng đã đeo bên mình nhiều năm, quả thực nó đã cũ đến nỗi không còn gì đẹp đẽ.

Thế nhưng món đồ cũ ấy vừa là tín vật đính hôn của ta và chàng, vừa là vật đính ước khi xưa của mẫu thân và phụ thân ta.

Người ngoài đều biết ta nhất định sẽ đau lòng, vậy mà chàng lại thốt nên lời “không đáng gì.”

“Thế còn hôn ước giữa huynh và Đại cô nương nhà họ Giang…?” Lục Kiều có vẻ bối rối.

Chàng thoáng bối rối, mặt đỏ bừng, vội ngắt lời Lục Kiều: “Hôn ước bất quá chỉ là lời nói đùa của hai nhà trưởng bối, lúc nhỏ ta không hiểu chuyện mà nhận bừa, bọn họ lại tưởng thật.”

Ta đứng cách họ vài bước.

Giờ ta đã hiểu rõ sự căng thẳng và ánh mắt quan tâm của chàng dành cho Lục Kiều.

Ta và chàng chưa từng tổ chức nghi thức chính thức đính thân, nói thành trò đùa cũng có ý đúng.

Chỉ là ta không tài nào hiểu vì sao con người lại có thể thay lòng chóng vánh như vậy.

Mẫu thân ta vẫn hay kể khi chàng mới 3 tuổi là lần đầu tiên trông thấy ta còn quấn tã, chàng liền ôm chặt ta không buông: “Muội muội này đáng yêu quá, Nghiễn nhi muốn nàng làm tân nương, đem nàng về nhà.”

Khi ấy, hai nhà phụ mẫu chưa thân thiết nên không bận tâm gì đến lời trẻ con ấy.

Nhưng chàng ngày ngày quấy khóc đòi gặp ta, bằng không còn không chịu ăn cơm.

Tần bá bá đành vào cung cầu xin Hoàng thượng, đổi phủ đến sát bên nhà ta, rồi dẫn chàng sang nhà ta mỗi ngày.

Cứ như thế, hai nhà lui tới với nhau càng lúc càng thân.

Trong triều, văn thần với võ tướng xưa nay vốn không hợp nhau, vậy mà phụ thân ta làm quan văn lại tri kỷ với Tần bá bá là võ tướng.

Thêm nữa cả hai đều khởi thân hàn vi, nếu không phải cùng xuất thân bần hàn, e rằng cũng khó tránh bị Hoàng thượng nghi ngờ.

Tóm lại, từ khi có ký ức, ta đã biết lớn lên sẽ thành thê tử của Tần Nghiễn.

Năm ta 7 tuổi, do ham chơi trượt xuống hồ nước đóng băng, chính là chàng khi đó mới 10 tuổi đã nhảy theo kéo ta lên cho tới lúc được cứu.

Đêm ấy ta và chàng đều sốt cao.

Nhưng chàng không chịu về phủ, cứ nhất quyết ở lại bên cạnh ta, bữa nào cũng uống thuốc cùng ta.

Chàng bảo ta tính tình yếu đuối, sợ đắng nên ghét khổ vì thế lần nào cũng lén đặt kẹo đường trong lòng bàn tay ta rồi còn nhắc ta phải súc miệng vì sợ ta hỏng răng.

Sau khi khỏi bệnh, phụ thân gọi ta đến chính sảnh, cha mẹ chàng hỏi ta có thích chàng hay không.

Ta lập tức gật đầu.

Tần Nghiễn vốn tuấn tú còn hay cho ta kẹo, tất nhiên ta phải thích rồi. Phụ thân ta tháo miếng ngọc bội vẫn đeo bên người rồi thở dài: “Đây là vật đính ước giữa ta với di nương của con, con nhất định phải giữ gìn cẩn thận. Đợi con lớn, có thể dựa vào tín vật này cầu hôn Ánh Thư. Nhưng nếu con đối xử tệ với Ánh Thư, không biết quý trọng, ta quyết không tha!”

Chàng quỳ xuống nhận ngọc, kiên quyết tuyên thệ: “Ngọc bội và Ánh Thư, Nghiễn nhi đều sẽ trân trọng, xem như báu vật!”

Chỉ một câu ấy, chàng nói to đến nỗi mặt đỏ tía tai.

Từ hôm đó, miếng ngọc luôn đeo bên hông chàng, còn ta cũng chẳng đếm nổi đã giúp chàng thắt lại dây bao nhiêu lần.

Thuở ta chưa hiểu thế nào là tình, chính chàng lén tặng ta những trang thi từ chàng chép lại: “Ta nguyện cùng nàng sinh chung một chăn, chết chung một cỗi.”

“Núi không còn ranh, sông cạn nước, sấm mùa đông rền vang, mưa tuyết mùa hạ, trời đất hợp lại, ta mới dám rời xa nàng.”

Những lời ấy khiến ta thẹn thùng, tim đập loạn nhịp.

Giờ đây, chàng lại nói đó chỉ là lời hứa vu vơ thuở bé.

Ngọc bội ngày xưa chàng nói trân quý, giờ đây chỉ là đồ bỏ.

Ta ngỡ mình lại rơi vào hố băng năm ấy, chỉ khác lần này chẳng còn ai kéo ta lên.

“Nếu vậy, xin Tần công tử hãy hoàn trả vật về cho chủ cũ!”

Bằng vẻ cương quyết và chút tự tôn cuối cùng, ta bước đến trước mặt Tần Nghiễn.

Chàng thoáng lộ niềm vui: “Ánh Thư, nàng về từ khi nào thế, mẫu thân ta và mọi người cũng đã về hết rồi ư?”

Nói rồi, chàng lại cười gượng: “Miếng ngọc rơi xuống đáy hồ, ta cũng chẳng cách nào lấy lên được, lát nữa nàng theo ta về nhà, tới kho chọn thứ gì tùy thích, cứ coi như ta bồi tội, được chứ?”

03

Hẳn vì sắc mặt ta kém vui, bầu không khí càng thêm gượng gạo.

Chương tiếp
Loading...