GIANG ÁNH LÃNG NGUYỆT

Chương 6



“Nếu mọi chuyện xong xuôi mà nàng bằng lòng gả cho ta, hãy tặng ta một món lễ vật, được chăng?”

Ta tựa bên khung cửa, hai tay siết rồi buông, buông rồi siết.

Không biết nên đáp lại chàng thế nào.

Hồi lâu, chàng lại cất giọng: “Không muốn cũng không sao, lẻ bóng một thân ta còn có trà rượu bầu bạn. Ta đi đây…”

Ta không nói gì, cũng chẳng tiễn chàng.

Tần Nghiễn hẳn là không cam lòng, cũng ầm ĩ với Tần bá phụ đang giữ chức Chỉ huy sứ, để rồi chiếm một chỗ khuyết trong Cấm quân dưới quyền Đô chỉ huy sứ ở Điện Tiền Ty.

Hôm nhận chức, Tần Nghiễn dương dương tự đắc, lượn lờ trước cửa phủ.

“Nam tử hán tự nhiên phải đội trời đạp đất!”

“Thế tử Dung kia một bước ngoái lại chín lần mà rời kinh, gặp ai cũng than khổ, đến doanh trại ngoài kinh thì trời đã tối, thật đáng chê cười.”

Lời ấy truyền đến tai ta.

Ta chỉ có chút hối hận, hôm ấy không nói với Dung Lãng một câu trân trọng.

Hối tiếc hai ngày, ta tình cờ gặp cặp tỷ muội bán thân chôn cha: “Tiểu thư, xin hãy giúp đỡ chúng nô tỳ, chúng nô tỳ nguyện vì người kết thảo hiến thân suốt đời, chỉ mong mấy đồng mua vài xâu kẹo hồ lô.”

Ta đem hai nàng về phủ.

Hai người dâng khế thân, quỳ xuống xin ta ban tên, còn lập huyết thệ đời này chỉ phụng ta làm chủ.

Ta phong tên là “Huyền Anh” và “Huyền Tự.”

Xâu kẹo hồ lô vốn ngưng chừng kể từ ngày Dung Lãng rời đi, nay lại tiếp tục được gửi đến.

15

Tiết Đông chí tới, kỵ binh truyền tin hô “Bát bách lý cấp báo” ầm ầm xông vào kinh.

Phá tan vẻ yên bình bề ngoài của thành Trường An.

Bọn Hung Nô mấy năm yên ắng bỗng ồ ạt xâm phạm, Bình Tây Tướng quân trấn thủ biên cương lại thông địch phản quốc.

Lão Hoàng đế lập tức điều binh khiển tướng ngăn chặn địch, sắp đặt mọi hướng, lệnh cho đại doanh ngoại ô kinh thành phát tám vạn quân.

Hạ xong thánh chỉ, Người lập tức ngã quỵ trên long ỷ, từ đó không có tin tức gì nữa.

Phụ thân ta cũng không về nhà, mẫu thân sợ hãi đóng chặt cửa, giọng run run trấn an ta cùng đệ đệ chớ hoảng.

Thật ra, người khiến ta vững lòng lại là Huyền Anh và Huyền Tự.

Thi thoảng các nàng đem chút tin tức mới.

Nghe đồn Bình Tây Tướng quân phản bội triều đình, mẫu tử Lục Kiều đến kinh chưa lâu liền thành kẻ bị vứt bỏ.

Tần Nghiễn đích thân bắt giam mẹ con Lục Kiều vào ngục: “Lão cẩu họ Lục thông địch phản quốc, phu nhân Lục ở kinh thành bấy lâu tạm không nói, còn Lục Kiều ngươi ở bên lão ta mấy năm dám bảo là không biết gì ư?Ai tin? Ngươi lấy danh nghĩa xem mắt vào kinh, hẳn để che giấu cho lão. Giao du các nhà là có mưu toan gì, tốt hơn hết khai thật đi.”

Lục Kiều tự giễu nói nhìn nhầm người, mới tưởng hắn là chàng trai trẻ hiếm có.

Nghe xong, ta chẳng mảy may bận tâm.

Chỉ tò mò chuyện Dung Lãng lần này thống lĩnh tám vạn binh mã, khiến ta phần nào trông đợi.

Nhưng phía chàng lại bặt vô âm tín đã lâu.

Có kẻ đồn rằng chàng nhát gan sợ chết, đi đường chậm chạp, chỉ mong tới nơi thì chiến sự cũng xong rồi.

Thêm một tháng nữa trôi qua, phụ thân ta chỉ về nhà ba lượt nhung chẳng kể gì.

Thỉnh thoảng ngoài phố vang lên tiếng vó ngựa truyền tin khẩn tám trăm dặm, lại nghe Hung Nô công phá mấy tòa thành, thế như chẻ tre.

Hôm ấy, tiếng vó ngựa dồn dập khiến ta hốt hoảng.

Ta nắm tay Huyền Anh, Huyền Tự hỏi: “Hai muội có nghe được gì không?”

Chẳng lẽ là tin Dung Lãng tử trận?

Ta không thốt nổi nhưng như nghe văng vẳng câu nói ấy.

Hai nàng đượm buồn, vành mắt đỏ hoe: “Nô tỳ không hề nhận được tin tức nào sớm hơn…”

Tức là chưa rõ thật giả?

“Biết đâu chỉ là kế sách thôi, đúng không?”

Cổ họng ta nghẹn lại, mong mỏi một hi vọng.

Hai nàng lắc đầu: “Nô tỳ không dám chắc.”

16

Ta không nhớ rõ hôm ấy mình trải qua thế nào.

Trong mộng, luôn có tiếng gõ cửa sổ, nhưng ta mở ra, bên ngoài chẳng phải Dung Lãng.

Tỉnh dậy, ta mới phát hiện mặt sau khung thêu toàn là bóng dáng kẹo hồ lô.

“Hồi đó chàng nói muốn ta tặng một món quà, đáng lẽ ta nên tặng cái gì đó cho chàng…Giờ không biết chàng có sợ hãi hay không…”

“Huyền Anh, Huyền Tự, hai muội đã theo chàng bao lâu rồi, có thể kể cho ta nghe về chàng không?”

Ta cứ thế nói không ngừng.

Huyền Anh, Huyền Tự đứng bên đều đặn kể chuyện về Dung Lãng.

“Thế tử gia từng làm kẹo hồ lô vị ngải cứu, rau dền, nô tỳ nếm qua thấy mùi kỳ lạ lắm.”

“Có lần dược liệu mộc lam, mã lam cho quá liều, thế tử gia tự thử rồi trúng độc…”

Hai nàng nói suốt hai ngày, nội dung cứ lặp lại như thế.

Nửa tháng sau, mặt trước tấm thêu là những đóa hoa nhài tinh khôi như thật, còn mặt sau là xâu kẹo hồ lô tròn trịa.

Nha hoàn Đào Nhi rưng rưng: “Tiểu thư ơi, người nghỉ chút đi.”

“Thế tử gia là bậc anh minh, chắc chắn hiểu được ý của người, rồi sẽ bình an trở về, chẳng rời chẳng bỏ, ắt trọn vẹn.”

Ta lại thấy vẫn chưa đủ tốt.

Chưa xứng với chàng.

17

Năm hết Tết đến.

Trong cung truyền tin Hoàng thượng đã đỡ hơn, yến đêm Giao Thừa vẫn tổ chức như thường.

Người vào cung đều là gia quyến trọng thần triều đình.

Trong tiệc, Hoàng thượng không xuất hiện, cũng chẳng thấy phụ thân ta đâu.

Chợt vô số binh sĩ tràn vào vây kín đại điện, bắt giữ trọng thần.

Ta trông thấy Tần Nghiễn, với thân phận Cấm quân mà cũng bị bắt giữ, trở thành một trong những kẻ bị khống chế, chỉ còn bầu nhiệt huyết vô dụng.

Chốn hoàng cung náo loạn hết hai ngày.

Nhị hoàng tử đưa người phá đại điện giam gia quyến, sai kề đao vào cổ chúng ta.

“Trước hết giết gia quyến của Thủ phụ Giang để răn đe!”

Ba người nhà ta bị lôi ra giữa điện.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cửa điện “rầm” một tiếng bật mở.

Dung Lãng biến mất bấy lâu giờ từ trên trời giáng xuống: “Kẻ tạo phản, giết không tha!”

Kiếm của chàng, giáp trụ của chàng đều đang nhỏ máu!

Tựa Tu La Diêm Vương nhưng lại chắn ba chúng ta phía sau lưng.

Nhị hoàng tử làm phản bị Tam hoàng tử chém đầu ngay tại chỗ.

Cục diện mưu phản trong cung chấm dứt.

Bọn ta vẫn không được xuất cung.

Hoàng thượng dẫn các trọng thần triều đình đi ra.

Từng tốp thị vệ ra vào dọn dẹp, đám cung nhân còn run rẩy bày ghế bày bàn.

Lão hoàng đế ngồi cao trên thượng vị nâng chén mời mọi người chén rượu giải nạn.

Sau đó, Người để phụ thân ta – đương triều Thủ phụ – tuyên chỉ.

Đại hoàng tử tầm thường nhiều lòng nhân mà thiếu mưu trí đã chết khi che chắn cho Hoàng thượng.

Nhị hoàng tử từ trước nổi danh hiền đức, nay chết vì mưu phản ép vua.

Tứ hoàng tử do ngoại thích thế lực, chết vì hạ độc sát cha mưu nghịch.

Nực cười thay.

Ai cũng nghĩ đại doanh ngoài kinh rỗng đi hơn nửa, tranh thủ lúc hỗn loạn ra tay, nào ngờ đó là nước cờ lớn của lão hoàng đế.

Dung Lãng mang đi khỏi kinh không phải tám vạn quân, tin chàng tử trận cũng chỉ là mưu kế, để binh sĩ giả tan đàn xẻ nghé nhanh chóng lẻn về đại doanh chờ chiếu chỉ.

Người thật sự ngồi trấn trong doanh ấy là Cung Thân Vương.

Giữa các hoàng tử chỉ còn lại Tam hoàng tử khôn khéo giỏi mưu, xưa nay có tiếng tâm ngoan thủ lạt, vượt qua mọi khảo nghiệm.

Còn ở biên cương, Bình Tây Tướng quân đâu có thật tâm phản quốc, chỉ là nghi binh.

Cánh quân đi viện trợ các hướng khác thì quả thực đã dốc sức tiến đi.

Lão hoàng đế đưa cọp vào nhà, rồi đóng cửa đánh chó bắt được cả tù trưởng Hung Nô, sắp áp giải về kinh.

Đó mới là thủ đoạn đế vương!

Mẹ con Lục Kiều được Tần bá phụ đích thân mời ra khỏi ngục.

Lão hoàng đế ngợi khen Lục Kiều, nói nhờ nàng báo về tình hình Tây Bắc cùng động tĩnh của Hung Nô.

Tần Nghiễn nhìn nàng với gương mặt áy náy, trông thật nực cười.

18

Khi rời hoàng cung, Dung Lãng đi cùng gia đình ta.

Phụ thân ta vỗ vai chàng, dẫn mẫu thân và đệ đệ bước ra trước.

Ta lấy từ thắt lưng ra món lễ vật chuẩn bị cho chàng, đưa chàng.

Chàng cười toe, để lộ hàm răng trắng, vết máu khô trên mặt bong tróc lốm đốm, nhưng lại không đưa tay nhận.

“Đợi ta tới tìm nàng lấy, kẻo làm bẩn mất.”

“Nhiều chuyện ta chưa nói trước với nàng, vì chính ta cũng không biết.

Về sau, ta quyết không để nàng phải bận lòng nữa.”

Ta lắc đầu: “Ngươi có chi lớn lao trong lòng, cứ là chính mình. Ta tin ngươi!”

Chàng ra sức gật đầu, xoay người rời đi.

Chẳng mấy chốc đã mất tăm, còn ta vẫn đứng lặng, tưởng mình vừa mơ một giấc.

“Ta không sánh bằng chàng. Chúc hai người hạnh phúc.”

Tần Nghiễn không biết xuất hiện bên cạnh ta tự lúc nào, cùng nhìn về nơi Dung Lãng vừa biến mất.

Ta gật đầu, chẳng hề phủ nhận.

Mẹ con Lục Kiều đi ngang qua, khẽ chào ta.

Tần Nghiễn định nói gì đó, nhưng Lục Kiều chẳng liếc hắn lấy một lần mà hướng về người thiếu niên khác từng xem mắt với nàng.

Thật ra Tần bá phụ cũng từng ám chỉ cho Tần Nghiễn, nếu không thì trong hàng ngũ cấm quân đông đúc, sao cứ phái hắn áp giải mẹ con Lục Kiều vào ngục.

Tần Nghiễn được nuông chiều như trẻ chưa lớn, chẳng biết thế nào là yêu, đến suy nghĩ cũng rỉ sét mất rồi.

Đêm xuống, cửa sổ phòng ta vang lên tiếng gõ.

Lần này không phải mộng, ta mở cửa, Dung Lãng đứng bên ngoài: “Ánh Thư, ta đến lấy lễ vật.”

Đêm ấy, chúng ta tựa vào song cửa, trò chuyện đến sáng.

19

Dung Lãng lại dâng Hổ Phù.

Thánh chỉ ban hôn cũng tới cùng lúc chàng được sắc phong thay vương vị phụ thân.

Lão Cung Thân Vương thật sự đi trồng đào cho vương phi.

Dung Lãng ngoắc ngón út của ta: “Nhìn phụ vương ta, nàng phải biết ta nhất định có thể giữ trọn một đời một kiếp một đôi người.”

“Đợi nàng gả cho ta, ấn tín cùng gia tài đều để nàng quản, dù sao ta cũng sẵn mang tiếng xấu, chẳng ngại ai bảo sợ vợ.”

Ta đáp lại: “Nhưng danh tiếng ta lại đang tốt đẹp kia mà. Khuôn mẫu khuê nữ kinh thành mà bị đồn là ‘hán phụ’ thì hay ho lắm chắc?”

Nói rồi, ta cũng bật cười.

Thôi cũng được, giờ danh tiếng của ta đâu còn hoàn hảo nữa.

Vui vẻ, hạnh phúc mới là điều quan trọng!

(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Chương trước
Loading...